TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 12
Chương 12: Phần thưởng của bố

Cứ như vậy, lại trôi qua thêm hai ngày. Lương Nhất Nhất tranh thủ vào không gian kiểm tra thử, hạt giống mà cô gieo trước đó giờ mới vừa nảy mầm, tốc độ phát triển gần như giống hệt với hạt trồng ngoài đời thật. Cô từng làm thử nghiệm rồi, thời gian trong không gian hoàn toàn đồng bộ với thế giới bên ngoài. Hơn nữa, vào không gian từ đâu thì lúc ra cũng sẽ xuất hiện đúng chỗ đó.

Điều này khiến cô hơi thất vọng một chút, nhưng con người không thể quá tham lam. Ít ra thì nơi này có thể cất giữ những thứ quý giá, không sợ bị trộm. Thế cũng đã hơn bất kỳ két sắt nào rồi.

Hai ngày nay, Lương Nhất Nhất cảm thấy Nguyệt Chiếu Thần Công của mình dường như đã đạt tới tầng thứ nhất, nội lực bắt đầu lan tỏa khắp các kinh mạch trong cơ thể, người nhẹ bẫng, thính giác và thị lực cũng trở nên nhạy bén hơn. Vì vậy, mấy đêm gần đây cô gần như thức trắng để luyện công, hầu như không ngủ chút nào.

Cô dự định sẽ bàn với mẹ xem liệu mình có thể nghỉ học ở nhà để tự ôn luyện không. Thời gian thực sự quá eo hẹp, mà cô không thể tiếp tục "phí phạm" thời gian ở trường được nữa.

Nghe nói, người bố bận rộn của cô tối nay sẽ về nhà. Nhất Nhất vẫn chưa quên lời hứa của ông hôm trước, giờ thì cô đang chờ được “thực hiện cam kết”.

Quả nhiên, tối hôm đó tan học về, bố mẹ đều đang ngồi đợi cô trong phòng khách, chưa ai đi nghỉ. Vừa thấy cô bước vào, bố liền bật cười ha hả: “Con gái cưng của bố về rồi à? Có đói không? Mau rửa tay đi, mẹ con hầm canh bồ câu đấy, uống một bát cho nóng nào!”

“Bố về từ lúc nào thế ạ? Sao không nghỉ ngơi sớm mà còn cố thức đợi con? Sức khỏe của bố quan trọng hơn tất cả mà!” Nhất Nhất vừa nói vừa chạy vào bếp, bưng ra ba bát canh nóng hổi, “Vừa hay, bố mẹ cũng cùng uống với con một chút cho ấm bụng. Cả nhà mình bồi bổ chung!”

Bố Lương nhìn cô con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện, cười tít cả mắt: “Bố nghe mẹ con nói rồi, lần này thi rất tốt, đúng là con gái của Lương Kiến Nghị này, làm bố nở mày nở mặt thật đấy!”

Nhất Nhất liền sốt sắng hỏi: “Vậy bố định thưởng cho con cái gì vậy ạ?”

“Thứ Bảy tuần sau, bố dẫn con đến đơn vị tập bắn súng, muốn sờ súng nào cũng được, đạn thích bắn bao nhiêu thì bắn, chỉ cần con còn bắn nổi là được, thế nào? Quá đã đúng không?” Bố Lương cười hào sảng nói.

Nghe vậy, trong lòng Nhất Nhất vui như mở hội, đúng là buồn ngủ có người dâng gối. Cô đang định tìm cơ hội để được sờ thử súng, không ngờ lại được bố chủ động tạo điều kiện. Vui đến mức suýt không giấu được vẻ sung sướиɠ!

Thực ra, cô hiểu rõ ẩn ý trong lời của bố. Dù nói là "bắn bao nhiêu cũng được", nhưng với người lần đầu tập bắn như cô "trên danh nghĩa", thì súng có độ giật khá mạnh, bắn nhiều sẽ khiến cơ thể chịu không nổi. Nhưng Nhất Nhất không quan tâm lắm. Cô chỉ muốn cảm nhận lại cảm giác cầm súng mà thôi. Trước đây cô đã chơi súng nhiều rồi, loại nào mà chưa từng sờ qua. Chỉ là lâu không động vào nên tay có thể hơi “rỉ sét” chút xíu. Vậy nên cơ hội lần này là quá hợp lý để luyện lại.

“Quá tuyệt vời, bố đúng là số một! Con đã mong chờ chuyện này từ lâu rồi. Bố đúng là người thương con nhất trên đời luôn!” Nhất Nhất cười tươi rói đáp lời.

“Mẹ không thương con chắc? Con gái không có lương tâm gì hết trơn!” Mẹ Minh giả vờ ôm ngực, tỏ vẻ ghen tị.

“Mẹ cũng là tuyệt nhất luôn! Mỗi ngày mẹ đều đợi con tan học, lại còn hầm canh bồi bổ cho con nữa, con yêu mẹ nhất trên đời!” Nhất Nhất lập tức “nịnh” lại.

“Thế thì còn nghe được.” Mẹ Minh lúc này mới cảm thấy được an ủi.

“À đúng rồi bố mẹ, con có chuyện muốn bàn với hai người.”

“Chuyện gì? Nói đi con.”

Nhất Nhất cẩn thận lựa lời: “Hiện giờ trường đã bắt đầu vào giai đoạn ôn tập rồi, thầy cô cũng không dạy bài mới nữa. Con thấy đi học cũng không hiệu quả mấy, chỉ tổ tốn thời gian. Con muốn ở nhà tự học. Hai người yên tâm, con cam đoan kết quả thi đại học chắc chắn không kém lần này đâu. Chỉ là con cần mẹ giúp nói với giáo viên chủ nhiệm, chứ con sợ nếu tự đi xin thì thầy cô không đồng ý.”

Bố Lương hỏi lại: “Con đã quyết định rồi? Kết quả học thật sự đảm bảo không tụt dốc chứ?”

Nhất Nhất nghiêm túc gật đầu: “Vâng, con cam đoan sẽ không tụt đâu ạ.”

Bố Lương cũng nhận ra, từ sau lần bị thương nhập viện, con gái mình dường như trở nên kiên định, chín chắn hơn hẳn. Kết quả kỳ thi này lại tốt đến vậy, rõ ràng là do tự học ở nhà. Thế nên ông thấy việc tiếp tục đến trường là không cần thiết nữa.

Ông gật đầu tán thành và quay sang vợ nói: “Ngày mai em gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm của con bé, nói là xin nghỉ để trực tiếp tham dự kỳ thi đại học. Dạo này không cần đến trường nữa. Nhất Nhất ở nhà cũng tiện cho em chăm sóc, nhớ nấu thêm mấy món bổ dưỡng cho con ăn. Học thì học, chứ sức khỏe vẫn là quan trọng nhất.”

Minh Huệ Tâm đồng ý ngay.

Nhất Nhất vội vàng cảm ơn bố mẹ. Sự quan tâm của bố khiến cô vô cùng cảm động, trong lòng cũng thấy ngọt ngào. Cả nhà trò chuyện thêm một lúc rồi ai về phòng nấy nghỉ ngơi.

...

Sáng hôm sau, lúc luyện tập, Nhất Nhất đặc biệt thông báo với mấy người bạn thân: Từ hôm nay trở đi cô sẽ không đến trường nữa mà sẽ tự học ở nhà. Cô dặn dò họ phải cố gắng học hành, nâng cao điểm số. Dù cô không đến lớp, mọi người vẫn có thể gặp nhau vào buổi sáng khi luyện tập, nếu có gì không hiểu cứ hỏi cô.

Ngoại trừ Trương Quyên, các bạn còn lại đều đã thuê gia sư để học thêm vào cuối tuần, lịch kín mít không có thời gian rảnh. Thấy ai nấy đều học tập chăm chỉ, Trương Quyên cũng quyết định học cùng Trương Viễn để không bị tụt lại phía sau. Cô sợ nếu lười biếng, sẽ bị Nhất Nhất bỏ xa không theo kịp.

...

Tối thứ Sáu, anh hai Lương tan làm về, tay xách theo một túi giấy. Nhất Nhất tò mò hỏi: “Anh hai mang gì vậy ạ?”

“Lại đây nào Nhất Nhất, xem anh hai chuẩn bị cho em một chiếc điện thoại mới, xem có thích không nào?” Lương Văn Vũ vừa nói vừa lấy chiếc điện thoại trong túi ra.

Chiếc điện thoại cũ của Nhất Nhất đã bị hỏng trong lần ẩu đả trước, không dùng được nữa. Cô vốn định đi mua cái mới, nhưng mãi chưa có thời gian. Không ngờ anh hai đã âm thầm chuẩn bị sẵn.

Nhất Nhất cầm lấy điện thoại một chiếc máy màu đỏ, không có nhãn hiệu, kiểu dáng khác hẳn với những chiếc điện thoại đang phổ biến trên thị trường.

Thấy em gái có vẻ băn khoăn, Lương Văn Vũ vội giải thích: “Chiếc này là do bạn anh tự nghiên cứu. Ngoài chức năng như điện thoại bình thường, còn tích hợp hệ thống định vị toàn cầu. Dù có tắt máy cũng vẫn xác định được vị trí. Máy dùng tín hiệu vệ tinh, có thể kết nối internet với tốc độ thậm chí còn nhanh hơn cả máy tính cao cấp. Tổng cộng chỉ có 5 chiếc, anh phải năn nỉ mãi cậu ta mới chịu nhường cho một cái đấy. Nếu em không thích, anh bảo cậu ấy thiết kế mẫu khác cho.”

Làm sao Nhất Nhất có thể không thích được? Chiếc điện thoại này quá đỉnh! Nên nhớ bây giờ mới là năm 2004, điện thoại màu còn hiếm, huống chi là mấy tính năng hiện đại thế này! Cô nhận lấy, cảm ơn anh hai rối rít rồi ngồi trên sofa nghịch thử chiếc máy mới với vẻ hào hứng.

...

Tối đến, bảy giờ ăn cơm xong cùng gia đình, Nhất Nhất thu dọn đồ đạc rồi trở về phòng. Hôm nay cô không lên sân thượng luyện công nữa, bởi vì ngày mai chính là ngày đi bắn súng mà bố đã hứa. Cô muốn ngủ sớm để ngày mai có đủ tinh thần và thể lực.

6

0

2 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.