TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 44
Chương 44

Trang điểm xong, Nam Tinh đội vương miện đính hồng ngọc cho cô, chỉnh lại khăn voan, rồi mới chậm rãi nhìn bóng hình cô dâu trong gương. Bán Hạ thật sự rất đẹp. Ngũ quan sắc sảo, vóc dáng cao gầy.

Chỉ vì sức khỏe yếu, gương mặt cô luôn phảng phất nét xanh xao, khiến những đường nét ấy mất đi phần sinh động. Nhưng lúc này đây, sắc đỏ của váy cưới khiến da mặt cô trông hồng hào rạng rỡ, đến đôi mắt cũng mang theo chút e thẹn dịu dàng khó tả.

Bán Hạ nhìn người phụ nữ trong gương, hơi ngẩn ra. Đây thật sự là cô sao?

Nam Tinh cúi đầu hôn tóc cô: “Đừng nghi ngờ, chính là em đấy.”

Anh xoay người lấy ra một chiếc hộp, bên trong là đôi giày cao gót đỏ cao năm phân. Mặt giày là sắc đỏ trơn không hoa văn nhưng nơi dây cột ở gót lại có một đóa hồng đỏ nở rực rỡ. Anh nâng niu đeo giày cho cô, rồi cẩn thận thắt dây quanh cổ chân mảnh mai.

Bán Hạ không dám nhìn Nam Tinh. Sau khi lấy giấy kết hôn, cả người cô như đang mơ. Nhưng giờ phút này, cảm giác “thật sự sẽ lấy anh” đột nhiên ùa tới. Cảm giác ấy khiến cô vừa nhìn thấy Nam Tinh đã tim đập thình thịch, bối rối không khác gì thuở mới yêu.

Nam Tinh cũng hơi chột dạ sinh ra chút thẹn thùng. Anh cố giữ bình tĩnh, siết nhẹ tay cô rồi bế cô ngồi lên giường cưới: “Anh đi thay đồ.”

Cô dâu của anh đẹp thế kia, đương nhiên anh cũng phải bảnh bao mới xứng đôi. Bộ vest anh chọn là màu trắng, vì lúc nhỏ Bán Hạ chơi đóng vai với anh luôn bắt anh đóng hoàng tử bạch mã.

Anh soi gương chỉnh lại cà vạt đỏ, cầm hoa cưới và nhẫn, đi gặp cô dâu của mình. Vừa tới cửa, Kim Tử và Ngân Tử đeo nơ đỏ cùng Thôn Thiên Thụ quấn ruy băng đỏ đã vội vàng chạy đến. Kim Tử và Ngân Tử không biết nói, chỉ mở to đôi mắt trong veo nhìn Nam Tinh, hình như không hiểu vì sao hôm nay anh lại vui thế.

Thôn Thiên Thụ, dạo này học được không ít, bèn xông lên đòi lễ: “Bao lì xì đâu?” Giọng nó vênh vang: "Anh nghĩ kỹ đi, không có tụi em, không cho gặp Bán Hạ đâu!”

Nam Tinh mỉm cười xoa đầu Kim Tử và Ngân Tử: “Anh chuẩn bị nhiều đồ hộp lắm cho tụi em, ở phòng khách dưới nhà.”

Hai con vật tuy không hiểu hết lời người nhưng hai từ “đồ hộp” và “phòng khách” thì vẫn hiểu. Một mèo một chó nghe vậy vẫy đuôi chạy đi luôn.

Nam Tinh quay sang dịu giọng nói với Thôn Thiên Thụ: “Thiên Thiên, bàn tiệc trong không gian Âm Dương ngư là anh chuẩn bị riêng cho em đấy.” Anh nói xong khẽ ho một tiếng, bổ sung: “Anh còn chuẩn bị nhiều máy tính bảng lắm, đủ để em xem vài ngày.”

Anh nhấn mạnh vào chữ “vài ngày”. Thôn Thiên Thụ ngoài mặt thì hung hăng nhưng nghe vậy cũng hừ một tiếng, chớp mắt chui tọt về không gian. Nam Tinh hít sâu một hơi trước cửa, gõ nhẹ: “Bán Hạ, anh đến gặp em đây.”

Một lúc sau, bên trong vang lên một tiếng “Ừ” nhẹ nhàng, đầy ngại ngùng.

Anh vừa mở cửa liền bắt gặp một ánh mắt chan chứa yêu thương. Đó chính là cô dâu của anh!

Nam Tinh bước ba bước thành hai, vội vàng đi đến bên giường cưới, quỳ xuống đưa nhẫn cho cô: “Bán Hạ, cho dù tương lai có ra sao, anh cũng sẽ mãi ở trước mặt em, che chắn tất cả. Anh yêu em, em đồng ý lấy anh chứ?”

Bán Hạ không hề do dự, đưa tay trái ra, để mặc anh đeo nhẫn cho mình. Người đàn ông trước mắt chưa từng nói câu ấy nhưng anh đã khắc nó vào từng hành động dù phải hy sinh tính mạng, cũng không tiếc. Một người yêu cô hết lòng như thế, cô còn có gì mà do dự?

0

0

1 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.