0 chữ
Chương 6
Chương 6
Lúc này, trong phòng đột nhiên thổi một cơn gió lạnh, rèm cửa khẽ lay động.
Một vòng sáng hình quả trứng màu xanh lam cứ thế bất ngờ xuất hiện giữa phòng.
Kiều Tử Lâm từ trong vòng sáng bước ra, nhìn "Kiều Tử Lâm" đã không còn hơi thở nằm đó, cô khẽ nhíu mày. Phân thân của mình lại kết thúc sinh mệnh như vậy, khiến cô thấy áp lực nặng nề.
Ánh mắt Kiều Tử Lâm lướt qua từng người trong phòng, ghi nhớ kỹ những gương mặt này. Sớm muộn gì cô cũng sẽ báo thù cho "Kiều Tử Lâm".
Mắt thường không thể nhìn thấy vòng sáng, càng không thể nhìn thấy linh hồn của Kiều Tử Lâm. Bọn họ chỉ cảm thấy không khí đột nhiên trở nên lạnh lẽo, dường như có một đôi mắt phẫn nộ đang nhìn chằm chằm bọn họ.
"Không lẽ là có quỷ sao!" Không biết là ai run rẩy nói.
"Xui xẻo, mau tìm đồ rồi chuồn thôi." Mặt Vương Hải không còn chút tươi cười nào, hắn phẩy tay, vội vã đi ra ngoài.
Quỷ thần gì đó hắn không tin, nhưng căn phòng này thật sự khiến hắn có cảm giác rợn tóc gáy.
Hai tên trong nhóm nhanh chóng vào phòng, một tên đi đến đầu giường lấy điện thoại dưới gối, tên còn lại lục tủ quần áo, từ trong hành lý lôi ra chứng minh thư, rồi cùng những người khác vội vàng rời đi.
Bọn chúng lấy điện thoại, chứng minh thư của "Kiều Tử Lâm" để làm gì?
[Hệ thống nhắc nhở: Ký chủ phải lập tức tiến vào thân thể "Kiều Tử Lâm". Nếu cơ thể cô ấy cứ chảy máu như vậy, các cơ quan nội tạng sẽ suy kiệt, đến lúc đó thân thể này sẽ không dùng được nữa.]
Kiều Tử Lâm thu hồi tầm mắt, bước đến bên sô pha, rồi nằm xuống thân xác "Kiều Tử Lâm". Linh hồn cô dễ dàng nhập vào cơ thể đó.
Cô muốn biết rốt cuộc là ai, ai muốn cô chết, ai đã đẩy cô đến bước đường này.
Trong đầu hiện lên chấp niệm cuối cùng của "Kiều Tử Lâm" trước khi chết.
[Khi một số người chết đi, nếu trong đầu vẫn còn chấp niệm không thể buông bỏ, chấp niệm đó sẽ được lưu giữ cho đến khi thân thể hóa thành tro tàn.]
Vậy ra chấp niệm của "Kiều Tử Lâm" là tìm ra kẻ chủ mưu thật sự đứng sau cái chết của cô ấy.
"Kiều Tử Lâm, cô yên nghỉ đi! Chuyện cô muốn làm, tôi sẽ giúp cô hoàn thành." Nếu đã chiếm thân xác của cô ấy, hơn nữa đối phương còn là phân thân của mình, cô ấy muốn hoàn thành chấp niệm, mình đương nhiên sẽ giúp.
[Hệ thống nhắc nhở: Nếu ký chủ không muốn chết thêm lần nữa, xin hãy xử lý vết thương ngay lập tức.]
"Ui!" Không nói thì thôi, CC vừa nhắc, cô đã cảm thấy đau đớn. Cô khẽ rên một tiếng, khó khăn ngồi dậy, lê từng bước về phía phòng khách.
Phòng khách có hộp sơ cứu, lúc đến đây cô đã thấy rồi.
Quãng đường ngắn ngủi giờ đây với cô lại xa vời vợi. Mỗi bước đi đều đau đến vã mồ hôi, chỉ muốn chết đi cho xong.
Cuối cùng cũng đến được phòng khách, cô ngã phịch xuống sô pha, run rẩy mở hộp sơ cứu, đổ hết đồ bên trong ra, trước tiên khử trùng kim chỉ.
Cô cắn chặt một miếng gạc, tay nắm lấy chuôi dao găm rồi dùng sức rút mạnh ra.
Máu phun ra như suối, tay kia cô vội lấy một miếng gạc khác chặn miệng vết thương.
Xác định máu không còn chảy nhiều như trước, cô lấy chai cồn i-ốt đã mở sẵn, đổ thẳng nửa chai vào miệng vết thương để khử trùng, rồi cầm kim nhanh chóng tự khâu lại.
Khâu xong, cô dùng tăm bông thấm povidone lau sạch máu quanh miệng vết thương, rồi lấy một viên amoxicillin mở ra, rắc bột thuốc lên, cuối cùng là băng bó.
Vết thương ở ngực rất khó băng bó, cô đành kéo áo xuống, dùng băng gạc quấn quanh ngực vài vòng.
Lúc này cô mới thấy bụng mình cũng quấn băng gạc, vết thương ở đó đã nứt ra, băng gạc thấm đỏ máu.
Kiều Tử Lâm khó khăn gỡ băng gạc xuống. Vết thương ở bụng là do đạn bắn, hẳn còn rất sâu, miệng vết thương khá lớn.
Cô nhanh chóng bôi thuốc, băng bó lại, rồi ngã vật ra sô pha, không thể cử động.
[Để ký chủ thích ứng tốt hơn với nhân vật hiện tại, CC cảm thấy ký chủ cần biết mọi chuyện về "Kiều Tử Lâm".]
Mơ màng, giọng nói của CC lại vang lên trong đầu, theo sau đó là những ký ức không thuộc về cô liên tục hiện lên như thước phim chiếu chậm.
Một vòng sáng hình quả trứng màu xanh lam cứ thế bất ngờ xuất hiện giữa phòng.
Kiều Tử Lâm từ trong vòng sáng bước ra, nhìn "Kiều Tử Lâm" đã không còn hơi thở nằm đó, cô khẽ nhíu mày. Phân thân của mình lại kết thúc sinh mệnh như vậy, khiến cô thấy áp lực nặng nề.
Ánh mắt Kiều Tử Lâm lướt qua từng người trong phòng, ghi nhớ kỹ những gương mặt này. Sớm muộn gì cô cũng sẽ báo thù cho "Kiều Tử Lâm".
Mắt thường không thể nhìn thấy vòng sáng, càng không thể nhìn thấy linh hồn của Kiều Tử Lâm. Bọn họ chỉ cảm thấy không khí đột nhiên trở nên lạnh lẽo, dường như có một đôi mắt phẫn nộ đang nhìn chằm chằm bọn họ.
"Không lẽ là có quỷ sao!" Không biết là ai run rẩy nói.
"Xui xẻo, mau tìm đồ rồi chuồn thôi." Mặt Vương Hải không còn chút tươi cười nào, hắn phẩy tay, vội vã đi ra ngoài.
Hai tên trong nhóm nhanh chóng vào phòng, một tên đi đến đầu giường lấy điện thoại dưới gối, tên còn lại lục tủ quần áo, từ trong hành lý lôi ra chứng minh thư, rồi cùng những người khác vội vàng rời đi.
Bọn chúng lấy điện thoại, chứng minh thư của "Kiều Tử Lâm" để làm gì?
[Hệ thống nhắc nhở: Ký chủ phải lập tức tiến vào thân thể "Kiều Tử Lâm". Nếu cơ thể cô ấy cứ chảy máu như vậy, các cơ quan nội tạng sẽ suy kiệt, đến lúc đó thân thể này sẽ không dùng được nữa.]
Kiều Tử Lâm thu hồi tầm mắt, bước đến bên sô pha, rồi nằm xuống thân xác "Kiều Tử Lâm". Linh hồn cô dễ dàng nhập vào cơ thể đó.
Cô muốn biết rốt cuộc là ai, ai muốn cô chết, ai đã đẩy cô đến bước đường này.
[Khi một số người chết đi, nếu trong đầu vẫn còn chấp niệm không thể buông bỏ, chấp niệm đó sẽ được lưu giữ cho đến khi thân thể hóa thành tro tàn.]
Vậy ra chấp niệm của "Kiều Tử Lâm" là tìm ra kẻ chủ mưu thật sự đứng sau cái chết của cô ấy.
"Kiều Tử Lâm, cô yên nghỉ đi! Chuyện cô muốn làm, tôi sẽ giúp cô hoàn thành." Nếu đã chiếm thân xác của cô ấy, hơn nữa đối phương còn là phân thân của mình, cô ấy muốn hoàn thành chấp niệm, mình đương nhiên sẽ giúp.
[Hệ thống nhắc nhở: Nếu ký chủ không muốn chết thêm lần nữa, xin hãy xử lý vết thương ngay lập tức.]
"Ui!" Không nói thì thôi, CC vừa nhắc, cô đã cảm thấy đau đớn. Cô khẽ rên một tiếng, khó khăn ngồi dậy, lê từng bước về phía phòng khách.
Quãng đường ngắn ngủi giờ đây với cô lại xa vời vợi. Mỗi bước đi đều đau đến vã mồ hôi, chỉ muốn chết đi cho xong.
Cuối cùng cũng đến được phòng khách, cô ngã phịch xuống sô pha, run rẩy mở hộp sơ cứu, đổ hết đồ bên trong ra, trước tiên khử trùng kim chỉ.
Cô cắn chặt một miếng gạc, tay nắm lấy chuôi dao găm rồi dùng sức rút mạnh ra.
Máu phun ra như suối, tay kia cô vội lấy một miếng gạc khác chặn miệng vết thương.
Xác định máu không còn chảy nhiều như trước, cô lấy chai cồn i-ốt đã mở sẵn, đổ thẳng nửa chai vào miệng vết thương để khử trùng, rồi cầm kim nhanh chóng tự khâu lại.
Khâu xong, cô dùng tăm bông thấm povidone lau sạch máu quanh miệng vết thương, rồi lấy một viên amoxicillin mở ra, rắc bột thuốc lên, cuối cùng là băng bó.
Vết thương ở ngực rất khó băng bó, cô đành kéo áo xuống, dùng băng gạc quấn quanh ngực vài vòng.
Lúc này cô mới thấy bụng mình cũng quấn băng gạc, vết thương ở đó đã nứt ra, băng gạc thấm đỏ máu.
Kiều Tử Lâm khó khăn gỡ băng gạc xuống. Vết thương ở bụng là do đạn bắn, hẳn còn rất sâu, miệng vết thương khá lớn.
Cô nhanh chóng bôi thuốc, băng bó lại, rồi ngã vật ra sô pha, không thể cử động.
[Để ký chủ thích ứng tốt hơn với nhân vật hiện tại, CC cảm thấy ký chủ cần biết mọi chuyện về "Kiều Tử Lâm".]
Mơ màng, giọng nói của CC lại vang lên trong đầu, theo sau đó là những ký ức không thuộc về cô liên tục hiện lên như thước phim chiếu chậm.
8
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
