TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 30
Chương 30

Thật ra tối hôm qua anh ta đã định hỏi Kiều Tử Lâm có cần giúp đỡ không, nhưng lúc ăn cơm, anh ta ngửi thấy mùi thuốc trên người Kiều Tử Lâm nồng hơn, biết cô đã tự bôi thuốc rồi nên cũng không hỏi nữa.

"Khoảng hai ngày nữa chắc là có thể cắt chỉ được rồi. Cái đó... cảm ơn ý tốt của lão đại, nhưng chỗ tôi bị thương không phải ở vai, mà là..." Kiều Tử Lâm có chút ngượng ngùng. Chỗ đó dù sao cũng khó nói ra, nên cô chỉ có thể nói: "Tóm lại là chỗ đó không tiện để anh giúp tôi bôi thuốc."

Vương Tam Nhạc, cái tên ngốc đó, hoàn toàn không nhận ra đó là một chỗ khó nói, lập tức hỏi dồn: "Tiểu Kiều, vết thương của cô không phải ở ngực đấy chứ! Là bị súng bắn à?"

Kiều Tử Lâm vô cùng xấu hổ, đang không biết nói gì cho phải thì Hạ Hầu Lâm cợt nhả nói: "Ha ha! Tiểu Kiều bị thương ở ngực cũng không phải là chỗ hay ho gì. Sau này cô tìm đối tượng chắc chắn sẽ rất khó đấy. Hay là cô cứ chọn đại một người trong đội chúng tôi đi, chúng tôi đảm bảo sẽ không ai chê cô đâu."

Biết Hạ Hầu Lâm nói đùa, Kiều Tử Lâm cũng hùa theo: "Có phải anh định nói tốt nhất là nên chọn anh không?"

"Còn phải nói! Cô xem, tôi đây cũng tuấn tú lịch sự, mặt mũi sáng sủa, muốn cơ bắp có cơ bắp, muốn khí phách có khí phách, cần mạnh mẽ có mạnh mẽ. Cô mà theo tôi thì đảm bảo không thiệt thòi đâu."

Diệp Tường lập tức chọc ngoáy Hạ Hầu Lâm một câu: "Cỡ cậu mà cũng gọi là tuấn tú lịch sự à? Vậy lão đại chẳng phải là tiên nhân giáng thế rồi sao? Hơn nữa, cơ bắp, dáng người, vẻ mặt khí phách khi đối mặt kẻ địch, lúc cần mạnh mẽ thì mạnh mẽ, mấy thứ đó cậu không thấy trong quân đội kéo đại một thằng lính nào ra cũng có à? Cậu dùng chiêu này đi lừa mấy em gái nhỏ thì còn được, lại còn dám dùng chiêu này lừa hoa khôi của đội chúng ta. Cậu thật sự nghĩ hoa khôi của đội chúng ta chưa từng thấy đàn ông trong quân đội bao giờ chắc?"

Hoa khôi của đội... Cô biến thành hoa khôi của đội từ bao giờ vậy?

Kiều Tử Lâm bất đắc dĩ lắc đầu. Đám người này một khi đã đùa giỡn thì chẳng còn chút nghiêm túc nào cả.

Lê Mạch liếc nhìn Hạ Hầu Lâm, lạnh giọng nói: "Nói nhảm nhiều như vậy, sao không ra ngoài chạy thêm vài vòng đi."

"Lão đại..." Hạ Hầu Lâm mặt mày đưa đám nhìn Lê Mạch. Hắn chỉ đùa một chút thôi mà, sao lại bị phạt rồi?

Lê Mạch cũng chẳng thèm để ý Hạ Hầu Lâm có đang đưa đám hay không, uy nghiêm nói: "Chạy bộ đi."

"Lão đại, sao anh có thể nhẫn tâm như vậy, bắt tôi một mình ra ngoài chạy bộ chứ!" Hạ Hầu Lâm miệng thì ấm ức kêu ca, nhưng hai chân đã bước ra ngoài chạy rồi.

"Phụt!" Kiều Tử Lâm không phúc hậu mà bật cười. Khỉ thối, cho cậu lấy tôi ra đùa giỡn này, bị phạt đáng đời!

Lê Mạch lại phân phó Vương Tam Nhạc: "Lão Tam, đi nấu chút cháo đi. Nếu điều kiện cho phép thì cố gắng đừng ăn mì gói nữa."

Mạnh Thần không biết đã đứng bên cạnh Kiều Tử Lâm từ lúc nào, anh ta lên tiếng: "Lão đại làm vậy là lo cô không đủ dinh dưỡng, ảnh hưởng đến việc hồi phục vết thương đấy."

Kiều Tử Lâm chớp chớp mắt. Đây có được tính là đối xử đặc biệt không nhỉ?

Giang Mộc Phàm cũng cười nói: "Tiểu Kiều, cô ở đội chúng tôi lâu rồi sẽ biết, lão đại là người không bao giờ nói lời quan tâm ra miệng đâu, nhưng lại luôn dùng hành động để chứng minh sự quan tâm của mình. Xong rồi đó, tự lau đi."

Giang Mộc Phàm quăng chiếc khăn lông lên đầu Diệp Tường.

Diệp Tường cúi người dùng khăn phủi tóc vụn trên đầu và người, miệng cũng không chịu để yên: "Tiểu Kiều, tin tôi đi, cô nhất định sẽ thích đội của chúng tôi cho xem. Cách chúng tôi sống chung với nhau chẳng khác gì người một nhà đâu. Cô đừng nghe thằng Khỉ nói bậy, cô đã đến đội chúng tôi rồi thì chúng tôi chắc chắn sẽ coi cô như em gái út. Ngoài lúc làm nhiệm vụ, huấn luyện ra, ngày thường đều sẽ chiều chuộng cô, phải không Lão Đại!"

12

0

2 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.