TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 27
Chương 27

Nhưng mà… hình phạt không dừng lại ở đó. Tiếp theo, mọi người nằm sấp xuống. Lần này Kiều Tử Lâm đã khôn hơn, thấy mọi người nằm sấp xuống liền biết là phải hít đất, bèn ngoan ngoãn nằm theo.

"Tiểu Kiều bị thương, không cần làm." Lê Mạch buông một câu rồi bắt đầu hít đất.

Kiều Tử Lâm cũng không cố chấp, vì muốn vết thương mau lành, sau khi được "đặc cách" liền chọn ngồi xuống đất xem mọi người tập.

Ba tiếng đồng hồ hít đất kết thúc, trời cũng đã sẩm tối. Vương Tam Nhạc cởϊ áσ trên, lau mồ hôi rồi chạy đi nấu cơm.

Những người khác cũng lần lượt cởϊ áσ lau mồ hôi.

"Mấy cậu làm gì đấy! Mặc áo vào!" Mạnh Thần lập tức hô.

Mọi người không hiểu nhìn Mạnh Thần. Ngày thường họ chẳng phải vẫn như vậy sao? Hơn nữa cởϊ áσ thì có làm sao, người đầy mồ hôi, áo cũng ướt sũng cả rồi.

Kiều Tử Lâm hiểu ra Mạnh Thần làm vậy là vì có cô ở đây, muốn mọi người mặc áo vào để cô đỡ không tự nhiên, bèn nói: "Không sao đâu. Hồi ở trường, các bạn nam huấn luyện xong cũng đều cởϊ áσ cả, tôi quen rồi."

Lúc này mọi người mới hiểu tại sao Mạnh Thần lại bắt họ mặc áo. Nhưng vì chính Kiều Tử Lâm đã nói không sao, nên mọi người cũng không cố ý mặc áo lại nữa.

Cơm của Vương Tam Nhạc đã nấu xong. Tối nay có cơm, còn có đồ hộp ăn kèm. Lần này Kiều Tử Lâm ăn uống có ý tứ hơn nhiều. Giữa trưa đã ăn lót dạ rồi, bây giờ cần phải giữ chút hình tượng, nếu không bọn họ lại cười chê cô mất.

Ăn cơm xong, Kiều Tử Lâm chủ động xin đi rửa bát, nhưng bị từ chối. Vương Tam Nhạc nói đó là việc của anh ta, nếu để cô làm hết thì anh ta thất nghiệp à.

Hạ Hầu Lâm kể cho cô nghe, cha và ông nội của Vương Tam Nhạc đều là đầu bếp, chuyên đi nấu cỗ ở các vùng nông thôn. Vương Tam Nhạc từ nhỏ đã luyện được tay nghề nấu ăn rất giỏi. Tốt nghiệp cấp hai xong là Vương Tam Nhạc bắt đầu theo cha đi làm bếp.

Một hôm có người trên bộ đội về thôn tuyển quân. Vương Tam Nhạc nghĩ cả đời mình nếu chưa từng đi xa nhà, cứ ở lại huyện Vọng Nhạc này nấu ăn cho người ta cả đời thì quá vô vị, liền chạy về nhà trộm sổ hộ khẩu đi đăng ký.

Thằng nhóc này ranh ma lắm, biết bố mẹ mà biết thì chắc chắn không đồng ý, nên cứ im re không nói gì. Mãi đến khi người của bộ đội đến đầu làng đón tân binh, cậu mới nói với gia đình.

Mẹ Vương vừa khóc vừa làm loạn, nhất quyết không cho cậu đi. Bố Vương, ông nội Vương cũng vừa mắng vừa đánh, dọa đánh gãy chân nó để cậu không đi được.

Vương Tam Nhạc vừa chạy trốn vừa hét lớn: "Người của bộ đội đang đợi ở đầu làng kia kìa! Các người mà không cho con đi, người của bộ đội chắc chắn sẽ vào tận nhà bắt người, lúc đó lại gán cho các người tội danh phần tử phản loạn, xem sau này các người làm người thế nào!"

Phần tử phản loạn gì chứ, toàn là Vương Tam Nhạc bịa chuyện cả. Nhưng người nhà cậu thì sợ thật. Họ đều là những người nhà quê ít học, chỉ biết lính tráng ai cũng có súng, đáng sợ lắm, chắc chắn không thể dây vào được.

Cuối cùng, vừa khóc lóc vừa la lối, lại vừa đánh vừa đưa Vương Tam Nhạc ra đến đầu làng, nhìn cậu leo lên chiếc xe tải lớn của bộ đội rồi đi mất.

8

0

2 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.