0 chữ
Chương 24
Chương 24
Diệp Tường cười khổ. Chẳng phải là do mình không ra tay sao? Nếu thật sự ra tay, hắn cũng không nghĩ mình sẽ thua Kiều Tử Lâm.
Lời này hắn chỉ dám nghĩ trong lòng thôi. Kiều Tử Lâm tính tình nóng nảy như vậy, nếu mình dám nhiều lời, cô ấy chắc chắn lại muốn đánh nhau với mình.
Bị đánh vài cái cũng không sao, dù gì hắn cũng da dày thịt béo, nhưng nếu lỡ làm vết thương cũ của cô ấy tái phát thì hắn đúng là có tội.
Kiều Tử Lâm không thể tin nổi nhìn Lê Mạch. Tuy vết thương không phải ở vai trái, nhưng tay trái của cô đúng là không có sức. Cô vốn nghĩ mình che giấu rất kỹ, không ngờ lại bị anh ta nhìn ra.
Đội trưởng đã hỏi, Kiều Tử Lâm cũng không dám chậm trễ, lập tức đáp: "Vâng, ở thành phố Hoàn Nam có xảy ra chút chuyện."
"Chuyện gì?" Lê Mạch nhíu mày. Lính của mình hình như bị bắt nạt, đây là chuyện tuyệt đối không thể tha thứ.
"Báo cáo, vì được nghỉ phép nửa tháng nên tôi đến thành phố Hoàn Nam thăm người thân. Kết quả vừa xuống máy bay đã bị người ta truy sát suốt một đường."
Vương Tam Nhạc đang bỏ mì gói vào nồi, nghe vậy lập tức giận dữ hét lên: "Bị truy sát? Lại có kẻ dám truy sát người của đội đặc nhiệm Lôi Báo chúng ta à! Hắn chán sống rồi sao!"
Giang Mộc Phàm cũng vẻ mặt tức giận hùa theo: "Lão đại, phải quay lại thành phố Hoàn Nam ngay! Mẹ kiếp, dám bắt nạt người của chúng ta, đúng là sống không muốn nữa rồi!"
Kiều Tử Lâm khẽ nhếch miệng. Những người này thật đúng là… đáng yêu.
Mới vài phút trước còn không ưa cô ra mặt, vậy mà lúc này lại tỏ vẻ căm phẫn ngút trời.
Biểu hiện của họ, Kiều Tử Lâm không cảm thấy có gì không đúng. Thật ra trong quân đội chính là như vậy, một khi bạn được một đội ngũ chấp nhận, thừa nhận rồi thì họ sẽ coi bạn như anh em, huynh đệ. Có kẻ nào gây bất lợi cho bạn, cũng chính là gây khó dễ cho tất cả bọn họ.
Những người như Diệp Tường thật ra đều rất đơn giản. Họ chỉ cần cô đánh một trận với Diệp Tường, chứng minh mình không phải là bình hoa di động, là đã dễ dàng chấp nhận cô như vậy, thậm chí còn thật lòng tức giận thay cô.
Cô đột nhiên cảm thấy ở cùng đám người đáng yêu này cũng là một lựa chọn không tệ, cũng sẽ có cảm giác thật sự tìm được tổ chức của mình.
Nhắc mới nhớ, không biết Tô Lăng và Phạm Cẩm Tuệ bây giờ có đang ở khu kho hàng mới xây đó không, có an toàn không nữa!
Lê Mạch không vội tỏ thái độ, lại tiếp tục hỏi: "Có biết tại sao bị truy sát không?"
"Không rõ lắm. Nhưng nghe bọn chúng nói là thuê người gϊếŧ. Còn là ai thuê, vì lý do gì thì tôi không biết rõ. Có điều, tôi có thể đảm bảo mình không hề đắc tội với bất kỳ ai."
Tính tình của "Kiều Tử Lâm" không ngang ngược bằng cô, đối xử với người khác cũng hòa nhã hơn nhiều. Trong suốt 21 năm trước đó, cô ấy đúng là chưa từng kết thù với ai.
Lê Mạch im lặng một lúc rồi nói thêm: "Có lẽ liên quan đến cha cô thì sao? Phải biết rằng cha cô đắc tội với không ít người đâu."
Kiều Quốc Lương. Đúng vậy, cha cô, Sư trưởng Sư đoàn 301, Quân khu Tây Nam, Kiều Quốc Lương, đúng là đã đắc tội với không ít tội phạm.
Kiều Tử Lâm im lặng không nói. Thật ra cô đã mơ hồ cảm thấy ai là kẻ chủ mưu đứng sau chuyện này, nhưng khi chưa có bằng chứng xác thực, cô sẽ không nói ra. Không phải cô muốn bảo vệ kẻ đó, mà là một khi nói ra mà không có bằng chứng, cô sẽ rơi vào thế bất lợi.
Lúc này mì gói của Vương Tam Nhạc đã nấu xong. Lê Mạch cầm bát lên, vừa gắp mì vừa nói: "Ăn đi."
Mấy người Hạ Hầu Lâm há miệng định nói gì đó rồi lại thôi, sau đó lặng lẽ cầm bát đũa gắp mì. Lão đại không tỏ thái độ, họ có nói rách mép cũng không đạt được kết quả mong muốn.
Kiều Tử Lâm cũng gắp một bát mì đầy, ăn ngấu nghiến không hề giữ hình tượng, khiến mấy người kia đều rất ngạc nhiên, ngay cả trong mắt Lê Mạch cũng thoáng hiện một tia kinh ngạc.
Nữ binh tuy mạnh mẽ, nhưng lúc ăn cơm mà lại không giữ ý tứ như vậy thì đúng là rất hiếm thấy.
Kiều Tử Lâm không thèm để ý, liếc nhìn mấy người họ, vừa ăn mì vừa nói: "Các anh thử đói ba ngày xem."
Lời này hắn chỉ dám nghĩ trong lòng thôi. Kiều Tử Lâm tính tình nóng nảy như vậy, nếu mình dám nhiều lời, cô ấy chắc chắn lại muốn đánh nhau với mình.
Bị đánh vài cái cũng không sao, dù gì hắn cũng da dày thịt béo, nhưng nếu lỡ làm vết thương cũ của cô ấy tái phát thì hắn đúng là có tội.
Kiều Tử Lâm không thể tin nổi nhìn Lê Mạch. Tuy vết thương không phải ở vai trái, nhưng tay trái của cô đúng là không có sức. Cô vốn nghĩ mình che giấu rất kỹ, không ngờ lại bị anh ta nhìn ra.
Đội trưởng đã hỏi, Kiều Tử Lâm cũng không dám chậm trễ, lập tức đáp: "Vâng, ở thành phố Hoàn Nam có xảy ra chút chuyện."
"Chuyện gì?" Lê Mạch nhíu mày. Lính của mình hình như bị bắt nạt, đây là chuyện tuyệt đối không thể tha thứ.
Vương Tam Nhạc đang bỏ mì gói vào nồi, nghe vậy lập tức giận dữ hét lên: "Bị truy sát? Lại có kẻ dám truy sát người của đội đặc nhiệm Lôi Báo chúng ta à! Hắn chán sống rồi sao!"
Giang Mộc Phàm cũng vẻ mặt tức giận hùa theo: "Lão đại, phải quay lại thành phố Hoàn Nam ngay! Mẹ kiếp, dám bắt nạt người của chúng ta, đúng là sống không muốn nữa rồi!"
Kiều Tử Lâm khẽ nhếch miệng. Những người này thật đúng là… đáng yêu.
Mới vài phút trước còn không ưa cô ra mặt, vậy mà lúc này lại tỏ vẻ căm phẫn ngút trời.
Biểu hiện của họ, Kiều Tử Lâm không cảm thấy có gì không đúng. Thật ra trong quân đội chính là như vậy, một khi bạn được một đội ngũ chấp nhận, thừa nhận rồi thì họ sẽ coi bạn như anh em, huynh đệ. Có kẻ nào gây bất lợi cho bạn, cũng chính là gây khó dễ cho tất cả bọn họ.
Cô đột nhiên cảm thấy ở cùng đám người đáng yêu này cũng là một lựa chọn không tệ, cũng sẽ có cảm giác thật sự tìm được tổ chức của mình.
Nhắc mới nhớ, không biết Tô Lăng và Phạm Cẩm Tuệ bây giờ có đang ở khu kho hàng mới xây đó không, có an toàn không nữa!
Lê Mạch không vội tỏ thái độ, lại tiếp tục hỏi: "Có biết tại sao bị truy sát không?"
"Không rõ lắm. Nhưng nghe bọn chúng nói là thuê người gϊếŧ. Còn là ai thuê, vì lý do gì thì tôi không biết rõ. Có điều, tôi có thể đảm bảo mình không hề đắc tội với bất kỳ ai."
Tính tình của "Kiều Tử Lâm" không ngang ngược bằng cô, đối xử với người khác cũng hòa nhã hơn nhiều. Trong suốt 21 năm trước đó, cô ấy đúng là chưa từng kết thù với ai.
Kiều Quốc Lương. Đúng vậy, cha cô, Sư trưởng Sư đoàn 301, Quân khu Tây Nam, Kiều Quốc Lương, đúng là đã đắc tội với không ít tội phạm.
Kiều Tử Lâm im lặng không nói. Thật ra cô đã mơ hồ cảm thấy ai là kẻ chủ mưu đứng sau chuyện này, nhưng khi chưa có bằng chứng xác thực, cô sẽ không nói ra. Không phải cô muốn bảo vệ kẻ đó, mà là một khi nói ra mà không có bằng chứng, cô sẽ rơi vào thế bất lợi.
Lúc này mì gói của Vương Tam Nhạc đã nấu xong. Lê Mạch cầm bát lên, vừa gắp mì vừa nói: "Ăn đi."
Mấy người Hạ Hầu Lâm há miệng định nói gì đó rồi lại thôi, sau đó lặng lẽ cầm bát đũa gắp mì. Lão đại không tỏ thái độ, họ có nói rách mép cũng không đạt được kết quả mong muốn.
Kiều Tử Lâm cũng gắp một bát mì đầy, ăn ngấu nghiến không hề giữ hình tượng, khiến mấy người kia đều rất ngạc nhiên, ngay cả trong mắt Lê Mạch cũng thoáng hiện một tia kinh ngạc.
Nữ binh tuy mạnh mẽ, nhưng lúc ăn cơm mà lại không giữ ý tứ như vậy thì đúng là rất hiếm thấy.
Kiều Tử Lâm không thèm để ý, liếc nhìn mấy người họ, vừa ăn mì vừa nói: "Các anh thử đói ba ngày xem."
8
0
2 tháng trước
13 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
