TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 22
Chương 22

"Kiều Tử Lâm, được rồi, đừng đánh nữa!"

"Đừng đánh, đừng đánh nữa!"

"Thôi nào, đều là chiến hữu cả, đừng nóng, đừng nóng!"

Mọi người xúm lại vừa can ngăn vừa khuyên giải, nhưng Kiều Tử Lâm nhất quyết không nghe, tìm cách lách qua họ, vung nắm đấm về phía Diệp Tường.

"Tất cả dừng tay cho tôi!" Giữa nhà xưởng đang ồn ào cãi vã, đột nhiên vang lên một giọng nói uy nghiêm, trầm hùng.

Nghe thấy giọng nói này, tất cả mọi người đều dừng lại. Kiều Tử Lâm cũng bị giọng nói đầy uy lực đó làm cho sững người, cô gắng gượng thu nắm đấm lại, nhìn về phía phát ra âm thanh.

Ngay cạnh tấm ván gỗ cô vừa nằm, một người đàn ông đang uy nghiêm đứng đó. Đây chắc là Lê Mạch, đội trưởng đội đặc nhiệm Lôi Báo!

Lê Mạch trông khoảng hai lăm, hai sáu tuổi, cao tầm một mét tám tám, eo thon, tứ chi cường tráng, vai rộng vạm vỡ, rắn chắc như cột sắt.

Anh ta không có bất kỳ động tác nào, chỉ lặng lẽ đứng đó, nhưng lại toát ra một vẻ uy nghiêm khiến người khác không rét mà run. Kiều Tử Lâm trong lòng khẽ run lên, bất giác nảy sinh lòng kính sợ đối với người này.

"Có chuyện gì vậy?" Lê Mạch nhìn về phía Mạnh Thần.

Mạnh Thần lập tức kể lại toàn bộ sự việc một cách rành mạch, không bỏ sót chi tiết nào.

Lê Mạch nhìn về phía Diệp Tường, lên tiếng hỏi: "Cậu vẫn giữ ý định lúc nãy à?"

Diệp Tường nhìn Lê Mạch, rồi bước đến trước mặt Kiều Tử Lâm, nghiêm túc giơ tay chào theo kiểu nhà binh, lớn tiếng nói: "Kiều Tử Lâm, xin lỗi, tôi xin rút lại những lời lúc trước. Cô rất lợi hại, là tôi đã có mắt không tròng."

Người này lại xin lỗi sao?

Kiều Tử Lâm ngẩn người một lúc lâu rồi mới nói: "Lời xin lỗi dưới áp lực tôi không chấp nhận. Sẽ có ngày tôi khiến anh thật tâm thật lòng xin lỗi tôi."

Nói xong những lời đó, Kiều Tử Lâm đi tới cửa nhặt ba lô lên, phủi bụi trên đó, rồi quăng ba lô lên vai, đi nhanh ra ngoài. Điểm khác biệt lớn nhất trong tính cách của cô và "Kiều Tử Lâm" chính là cô tuyệt đối sẽ không chịu ấm ức ở cùng một đám người coi thường mình.

"Kiều Tử Lâm!" Diệp Tường lập tức đuổi theo, chặn Kiều Tử Lâm đã bước ra khỏi nhà xưởng lại, nghiêm túc nói: "Lão đại không có ép tôi đâu, là tự tôi muốn xin lỗi. Tôi thật sự biết mình sai rồi, xin cô tha thứ."

Kiều Tử Lâm nhìn Diệp Tường, không hiểu lắm. Vẻ vênh váo lúc trước của anh ta đâu cả rồi, sao bây giờ lại biến thành thế này?

Ừm! Nói sao đây?

"Ăn nói khép nép"Bốn chữ này dùng để miêu tả Diệp Tường lúc này cũng không hề quá đáng.

Diệp Tường thấy Kiều Tử Lâm không nói gì, tưởng cô không tin, liền kéo thẳng áo lên. Bụng anh ta, chỗ vừa bị Kiều Tử Lâm đánh trúng, đã bầm tím một mảng.

"Cô thật sự rất lợi hại. Tuy nắm tay trông nhỏ vậy thôi, nhưng sức lực lại kinh người quá. Nói thật, bây giờ trên người tôi chỗ nào cũng đau."

Phụt! Cô có thể nói Diệp Tường lúc này trông thật ngốc không nhỉ?

Đương nhiên, ý nghĩ này cô cũng chỉ dám nghĩ trong lòng, còn ngoài mặt thì vẫn lạnh lùng hỏi: "Muốn tôi trả tiền thuốc men à?"

"Phụt! Ha ha!" Đám người hóng chuyện, hoàn toàn không để ý đến lão đại của họ lúc này đang lạnh mặt nhìn, tất cả đều phá lên cười.

Hạ Hầu Lâm khoác tay lên vai Vương Tam Nhạc, hùa theo lời Kiều Tử Lâm hỏi: "Tay Mơ, cậu có thấy mất mặt không? Đàn ông sức dài vai rộng mà lại đi đòi phụ nữ tiền thuốc men."

"Biến!" Diệp Tường lườm Hạ Hầu Lâm một cái, rồi lại một lần nữa nghiêm túc nói với Kiều Tử Lâm: "Đồng chí Kiều Tử Lâm, tôi chỉ muốn nói, lúc trước là tôi đã xem thường cô. Bây giờ tôi cũng biết cô thật sự có bản lĩnh, chứ không phải là loại yếu đuối như người ta vẫn nói."

8

0

2 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.