0 chữ
Chương 13
Chương 13
Trên mặt đất tầng hầm có đến mười mấy xác Zombie, chắc là do những người trốn xuống đây giải quyết.
Kiều Tử Lâm tìm một vòng trong tầng hầm, phát hiện hai chiếc xe quân dụng Đông Phong Lực Sĩ.
Xe này chẳng lẽ là của hai người ban nãy để lại?
Có lẽ họ còn có đồng đội khác, nhưng không may đã biến thành Zombie hết, chỉ còn lại hai người họ.
Nếu họ chỉ có hai người, mình lấy một chiếc xe chắc cũng không vấn đề gì đâu nhỉ!
Nghĩ vậy, Kiều Tử Lâm nhanh chóng đi đến một trong hai chiếc xe. Cô lấy từ trong túi ra chiếc kẹp tóc nhặt được ở cầu thang lúc xuống lầu, loay hoay vài cái là mở được cửa xe.
Cô nhanh chóng lên xe, thấy trên ghế phụ có một cuốn sổ tay liền cầm lấy, viết lên đó mấy chữ: "Xin mượn trước, ngày sau nhất định hậu tạ."
Cô dán mảnh giấy đó lên cửa sổ chiếc Đông Phong Lực Sĩ còn lại, rồi quay vào xe mình, tìm một lúc thì thấy chìa khóa dự phòng trong hộc đồ, sau đó lái xe rời đi.
Hành động dán giấy này có vẻ ngớ ngẩn trong mắt người khác, nhưng nếu chiếc xe này thật sự là của nhóm Tô Lăng, và họ đúng là lính của Kiều Quốc Lương, thì việc cô cứ thế lấy xe của họ đi, sau này nếu gặp lại chắc chắn sẽ rất khó xử. Viết mấy chữ mượn xe thì ý nghĩa đã khác hẳn.
Hồi ở Không Gian Vận, đội trưởng Tô Lăng vẫn thường dạy bảo các cô, làm bất cứ việc gì cũng phải tuân theo một nguyên tắc, đó là việc gì cũng nên chừa một đường lui, để ngày sau còn dễ gặp mặt.
Chừa lại một đường lui không chỉ để sau này có thể gặp lại nhau, mà đôi khi còn có thể cứu mạng mình.
Tính cách trước kia của Kiều Tử Lâm quá mức ngang ngược, không bao giờ nể mặt bất kỳ ai. Cách làm đó khiến cô đắc tội với không ít người, trong đó có Tuyết Lị.
Cũng chính vì vậy mà một người tận tụy như cô cuối cùng lại chết trong tay đồng đội của mình.
Trải qua một lần chết đi sống lại, Kiều Tử Lâm cảm thấy rất cần phải kiềm chế tính tình của mình, ít nhất cũng phải làm được nguyên tắc "việc gì cũng nên chừa một đường lui".
Đường phố ngập tràn mùi máu tanh tưởi, tay chân cụt lìa, máu me, nội tạng, thịt vụn vương vãi khắp nơi.
Từ lúc ra khỏi khách sạn, nôn ọe hai lần, gϊếŧ hơn chục con Zombie, cô cũng dần quen. Ít nhất thì bây giờ nhìn thấy những cảnh tượng này, cô vẫn có thể bình tĩnh vừa lái xe vừa quan sát xung quanh.
Hầu như trên đường không thấy bóng người đi lại, xe cộ thì lại có không ít chiếc chạy loạn xạ lướt qua xe cô.
Thông thường, phía sau những chiếc xe đó đều có vài con Zombie bám theo. Lũ Zombie này hành động chậm chạp, cơ bản không đuổi kịp xe, nhưng lại cố chấp lẽo đẽo bám theo không rời.
Kiều Tử Lâm không quen thuộc thành phố này, cô chỉ có thể lái xe lang thang trên đường.
CC nói tối nay cô sẽ phát sốt, nên cô cần phải tìm một nơi an toàn trước đó. Đương nhiên, trước đó nữa cô cần tìm chút gì đó để ăn, nếu không chưa đợi Zombie ăn thịt mình, cô đã tự chết đói trước rồi.
Lượn lờ trên phố khoảng một tiếng đồng hồ, cô thấy một cửa hàng tiện lợi. Cửa cuốn của cửa hàng hé mở một nửa, bên trong hình như vẫn còn không ít đồ ăn.
Trông có vẻ hấp dẫn đây.
Kiều Tử Lâm liền lái xe qua, đỗ lại ven đường rồi nhảy xuống. Cô đi đến cửa nhìn vào, bên trong dường như có người.
Xem ra không có phần của mình rồi.
Kiều Tử Lâm đứng thẳng người định rời đi. Dù tận thế đã đến, nhưng bảo cô làm chuyện cướp bóc thì cô không thể làm được.
Tuy bây giờ việc dùng tiền mua đồ ăn là không thể, nhưng tuyệt đối cô sẽ không làm chuyện tranh giành thức ăn với người khác.
"A!"
"Không cần."
"Cầu xin các người buông tha cho tôi."
Kiều Tử Lâm tìm một vòng trong tầng hầm, phát hiện hai chiếc xe quân dụng Đông Phong Lực Sĩ.
Xe này chẳng lẽ là của hai người ban nãy để lại?
Có lẽ họ còn có đồng đội khác, nhưng không may đã biến thành Zombie hết, chỉ còn lại hai người họ.
Nếu họ chỉ có hai người, mình lấy một chiếc xe chắc cũng không vấn đề gì đâu nhỉ!
Nghĩ vậy, Kiều Tử Lâm nhanh chóng đi đến một trong hai chiếc xe. Cô lấy từ trong túi ra chiếc kẹp tóc nhặt được ở cầu thang lúc xuống lầu, loay hoay vài cái là mở được cửa xe.
Cô nhanh chóng lên xe, thấy trên ghế phụ có một cuốn sổ tay liền cầm lấy, viết lên đó mấy chữ: "Xin mượn trước, ngày sau nhất định hậu tạ."
Cô dán mảnh giấy đó lên cửa sổ chiếc Đông Phong Lực Sĩ còn lại, rồi quay vào xe mình, tìm một lúc thì thấy chìa khóa dự phòng trong hộc đồ, sau đó lái xe rời đi.
Hồi ở Không Gian Vận, đội trưởng Tô Lăng vẫn thường dạy bảo các cô, làm bất cứ việc gì cũng phải tuân theo một nguyên tắc, đó là việc gì cũng nên chừa một đường lui, để ngày sau còn dễ gặp mặt.
Chừa lại một đường lui không chỉ để sau này có thể gặp lại nhau, mà đôi khi còn có thể cứu mạng mình.
Tính cách trước kia của Kiều Tử Lâm quá mức ngang ngược, không bao giờ nể mặt bất kỳ ai. Cách làm đó khiến cô đắc tội với không ít người, trong đó có Tuyết Lị.
Cũng chính vì vậy mà một người tận tụy như cô cuối cùng lại chết trong tay đồng đội của mình.
Đường phố ngập tràn mùi máu tanh tưởi, tay chân cụt lìa, máu me, nội tạng, thịt vụn vương vãi khắp nơi.
Từ lúc ra khỏi khách sạn, nôn ọe hai lần, gϊếŧ hơn chục con Zombie, cô cũng dần quen. Ít nhất thì bây giờ nhìn thấy những cảnh tượng này, cô vẫn có thể bình tĩnh vừa lái xe vừa quan sát xung quanh.
Hầu như trên đường không thấy bóng người đi lại, xe cộ thì lại có không ít chiếc chạy loạn xạ lướt qua xe cô.
Thông thường, phía sau những chiếc xe đó đều có vài con Zombie bám theo. Lũ Zombie này hành động chậm chạp, cơ bản không đuổi kịp xe, nhưng lại cố chấp lẽo đẽo bám theo không rời.
CC nói tối nay cô sẽ phát sốt, nên cô cần phải tìm một nơi an toàn trước đó. Đương nhiên, trước đó nữa cô cần tìm chút gì đó để ăn, nếu không chưa đợi Zombie ăn thịt mình, cô đã tự chết đói trước rồi.
Lượn lờ trên phố khoảng một tiếng đồng hồ, cô thấy một cửa hàng tiện lợi. Cửa cuốn của cửa hàng hé mở một nửa, bên trong hình như vẫn còn không ít đồ ăn.
Trông có vẻ hấp dẫn đây.
Kiều Tử Lâm liền lái xe qua, đỗ lại ven đường rồi nhảy xuống. Cô đi đến cửa nhìn vào, bên trong dường như có người.
Xem ra không có phần của mình rồi.
Kiều Tử Lâm đứng thẳng người định rời đi. Dù tận thế đã đến, nhưng bảo cô làm chuyện cướp bóc thì cô không thể làm được.
Tuy bây giờ việc dùng tiền mua đồ ăn là không thể, nhưng tuyệt đối cô sẽ không làm chuyện tranh giành thức ăn với người khác.
"A!"
"Không cần."
"Cầu xin các người buông tha cho tôi."
8
0
2 tháng trước
23 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
