Chương 5
5 : Xung Đột
"Về thôi cô gái nhỏ...ăn nhìu như thế sau này mập lên,không ai thèm lấy thì có mà khóc không ra nước mắt nhé...."
Lâm Động nhìn Thanh Đàn một bên xách mấy túi bánh ngọt, một tay cầm mấy chũi thịt nướng ăn một cách ngon lành mà không nhịn được bật cười nói....
"H...ứ... muội mới không mập đâu, với lại, ai mà thèm gã..."
Thanh Đàn phùng má,hung tợn nhìn Lâm Động...
"Ha..ha..aa... " Lâm Động cười ha hả , làm khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Đàn càng thêm đỏ bừng vì tức giận...
"Muội không thèm để ý tới huynh nữa...."
"Được rồi, được rồi huynh chỉ đùa một chút thôi Thanh Đàn của chúng ta đáng yêu như thế, chắc chắn người theo đuổi sẽ xếp hàng dài từ Thanh Dương Trấn tới Viêm Thành ấy chứ"...Lâm Động tranh thủ cười bồi... "Hứ... một đống nam nhân thối có gì hay, muội mới hổng thèm..."
"Phải phải,thưa tiểu công chúa của ta"...Lâm Động giả ra giọng như một tên nô tài nịnh hót chủ tử của mình nói,.. " "Hừ... tha cho huynh lần này...
"Còn không mau tới đây hầu hạ bổn công chúa"...Thanh Đàn ngạo kiều hất hất cái đầu nhỏ nhìn Lâm Động nói...
"Tới rồi đây thưa công chúa", nói Lâm Động kéo một chũi thịt nướng đưa đến bên cái miệng nhỏ nhắn...Thanh Đàn một ngụm cắn đi qua, ăn rất vui vẻ....
"Đến công chúa điện hạ, để tiểu nhân cõng ngài về nhà", Lâm Động vừa nói vừa đi đến trước người Thanh Đàn ngồi xuống đưa lưng về phía nàng...
Than Đàn cũng rất vui vẻ trèo lên lưng Lâm Động, từ nhỏ nàng đã rất thích được Lâm Động cõng đi chơi,khi thấy Lâm Động muốn cõng nàng về dĩ nhiên là vui vẻ tiếp nhận rồi... "tiểu Lâm tử chúng ta xuất phát"...nằm trên lưng Lâm Động Thanh Đàn cao hứng bừng bừng chỉ về phía trước nói...
"Được"...Lâm Động ứng tiếng,rồi cõng Thanh Đàn đi tới...
"Công chúa chúng ta tăng tốc"..."khoan"...không đợi Thanh Đàn nói hết Lâm Động sải bước chạy nhanh về phía trước...
"Coi chừng té...Lâm Động ca ...từ từ coi chừng té"...nàng hai tay ôm chặt cổ Lâm Động hoảng sợ la lên, nhưng trong giong nói và gương mặt không có chút nào sợ hãi chỉ có vui vẻ và ấm áp,nàng bây giờ đã là tôi thể tầng 4 cho dù có từ trên lưng Lâm Động té xuống thì cũng không chút trầy xướt nào...
"Thanh Đàn nè, linh dịch lần trước ta đưa cho muội còn hết", chạy được một hồi như nhớ ra diều gì Lâm Động thả chậm bước chân nói với Thanh Đàn..."à còn một chút,mà Lâm Động ca linh dịch đó thật thần kỳ mõi lần tu luyện kiệt sức chỉ cần theo cách huynh chỉ ngâm mình trong linh dịch chẳng những mệt mõi hết sạch mà còn năng cao tu vi thật thần kỳ"..."nói giỡn linh dịch được tổ thạch đệ nhị thần vật trong thiên địa này nhưng tụ thành không tốt mới là chuyện lạ". Lâm Động nói thầm..
"Mà ở đâu huynh có những linh dịch đó thế"..Thanh Đàn cũng rất hiếu kỳ Lâm Động từ đâu làm tới những linh dịch thần kỳ như vậy...
"À thì muội cũng biết đó, thiên phú tu luyện của huynh không được tốt lắm cho nên thường xuyên đi tìm một ít thứ có thể tăng cao tu vi, cái này là do một lần vào núi tìm linh dược tìm được ở trong một hang động nhỏ...chỉ có một chút thôi mà ta đã cho muội hơn một nữa, thấy ta thương muội ghê chưa"...Lâm Động bắt đầu trợn to mắt nói dối. “. . .” !!!
"Lâm Động ca thương muội nhất"...quả nhiên cô gái nhỏ này bị Lâm Động vài câu cho cảm động lệ uông uông ôm chặt Lâm Động nói...
"Haiz ai biểu ta thương nhất tiểu công chúa của ta làm chi..." Lâm Động cảm thán nói ...!
"Đã biết ta thương muội thì cố mà tu luyện đó mới là báo đáp tốt nhất biết chưa..."
"Ưm... muội biết rồi,muội sẽ cố gắng tu luyện bảo vệ Lâm Động ca, bảo vệ cha, mẹ..."
"Ừm...tốt....Thanh Đàn ngoan nhất, thưởng muội một chũi thịt nướng này..."
Không phải Lâm Động muốn lừa gạt Thanh Đàn cái gì chỉ là cô gái nhỏ này đối với tu luyên có chút lười và không xem trọng lắm, nên Lâm Động mới tạo chút Động lực cho nàng, không bao lâu thì hắn phải đi, nếu mọi việc vẵn theo những gì hắn biết phát sinh thi Thanh Đàn sau này sẽ gia nhập hắc ám điện, một cô gái một thân một mình sẽ chịu nhiều khổ, không ai biết,hắn chỉ còn cách giúp Thanh Đàn trở nên mạnh nhất có thể...tuy hắn đến đây đã thay đổi nhiều thứ, nhưng nghĩ đến tương lai mờ mịch hắn chỉ có thể làm như vậy...
Chiều hè ánh nắng chói chang, xuyên qua những táng cây chiếu lên người thiếu niên đang cõng muội muội của mình về nhà, vừa đi vừa tìm cách pha trò cho cô gái nhỏ vui vẻ, một khung cảnh thật ấm áp...
"Ô hô... xem ai đây, không phải là Lâm Động con rùa rụt cổ, con của tên phế vật đó sao..."
Khi gần về đến nhà, đi ngang qua khu trang viên Lâm gia thì một giọng nói đầy khinh bỉ vang lên...
Phía trước Lâm Động đang đứng 2 người, một người khoảng, mười hai mười ba tuổi lớn lên khá anh tuấn, một bộ lam y hai tay chắp phía sau, nhìn về phía Lâm Động và Thanh Đàn nở nụ cười nhàn nhạt, nhìn thấy nụ cười này trong lòng Lâm Động không khỏi hiện lên sự chán ghét. Người còn lại trong nhỏ hơn hắn một chút nhìn khoảng chín mười tuổi bộ dáng lớn lên khá giống hắn,trên gương mặt lúc này hiện lên sự cuồng vọng và khinh bỉ nhìn Lâm Động...
"Lâm Sơn ngươi vừa nói gì, có tin là ta nói với nhị thức để nhị thúc đánh ngươi hay không"...Lâm Động chưa lên tiếng thì Thanh Đàn đã tức giận hướng về người nhỏ tuổi hơn la lớn...
"Thanh Đàn biểu muội chớ có giận nha ta chỉ nói sự thật mà thôi , cha hắn là phế vật tham gia tộc hội ngay vòng đầu đã bị người đánh bại, đúng là phế vật, trở về thì như con rùa rụt cổ trốn phía sau núi không dám ra chịu trách nhiệm không phải con rùa rút đầu thì là gì h...ừ..."
Lâm Sơn khinh thường, nhìn Lâm Động và Thanh Đàn nói...
"Ngươi...."
Thanh Đàn giận đến nghẹn mắt trừng trừng nhìn Lâm Sơn chuẩn bị động thủ...
"Lâm Sơn, không được khi dễ Thanh Đàn", lúc này thiếu niên lớn tuổi hơn bất ngờ lên tiếng..."biết rồi ca"...nghe ca ca của mình lên tiếng Lâm Sơn rất nhu thuận nghe lời, nhìn hắn hung hăng càn quấy nhưng trước mặt ca ca mình lại hết sức nghe lời...
"Thanh Đàn muội đừng giận tiểu Sơn chỉ là tính tình ngay thẳng mà thôi chứ không có ác ý, ta sẽ chỉnh đốn hắn lại..."
Nhìn như hắn đang trách cứ Lâm Sơn nhưng thật ra là âm thầm đạp thêm một chân, nếu không hắn sẽ không nói Lâm Sơn là thẳng thắng nói ra, ý hắn nói đây là sự thật ai cũng biết chỉ là không nói, tiểu Sơn nhà ta tính tình ngay thẳng nên mới nói thôi chứ chẳng có gì sai...
Lâm Động nhìn thấy hai người này ánh mắt bắt đầu trở nên nhạt, họ đều là con của nhị bá hắn ca ca tên Lâm Hoành còn đệ đệ tên Lâm Sơn, từ nhỏ nhị bá cùng cha hắn không hợp luôn muốn vượt qua cha hắn, nhưng vẫn bi cha hắn áp chế một đầu cho nên quan hệ hai nhà ngày càng gay gắt...
"Không biết Lâm Hoành biểu ca có việc gì không, nếu như không bọn đệ xin về trước Kẻo mẫu thân lo lắng... Thanh Đàn chúng ta đi..."
Không đợi bọn họ lên tiếng Lâm Động kéo tay nhỏ của Thanh Đàn đi vòng qua bọn họ... Khoan đã... tháy Lâm Động muốn đi Lâm Hoành cùng Lâm Sơn lại dời bước một lần nữa cản ở phía trước...
"Lâm Hoành biểu ca có gì chỉ giáo sao"...thấy ba lần bốn lược làm khó dẽ ánh mắt Lâm Động bắt đầu phát lạnh...
"Chỉ giáo thì không dám biểu ca bất tài không lâu trước đó mới tiến vào tôi thể nhị trọng, nghe cha ta nói tam thúc đã tùng là đệ nhất thiên tài của Lâm gia, Lâm Động biểu đệ là con của hắn ắt hẳn thiên phú kinh người, hôm nay gặp được, muốn cũng biểu đệ luận bàn một phen..."
Lâm Hoành nhìn sang Lâm Động cười nói.
"Biểu ca nói đùa tiểu đệ thiên phú bình thường vào tôi thể cảnh mấy năm còn chưa xong, làm gì so được với biểu ca"...Lâm Động nói mang ý khác, nghe như hắn mấy năm tu luyên còn chưa tiến nhập tôi thể cảnh nhưng hắn nói vào tôi thể cảnh mấy năm vẵn chưa xong ,đúng nha, hắn hiện tại mới tôi thể tầng bảy dĩ nhiên là chưa hoàn thành tôi thể cảnh rồi “. . .” !
Lâm Hoành nghe không ra Lâm Động ý tứ, không thèm để ý Lâm Động từ chối tiến lên một quyền hướng phía Lâm Động mà tới...
Trong mắt Lâm Động tốc độ của Lâm Hoành cứ như rùa bò ấy, nhưng vẫn tỏ ta chật vật né qua một đòn của Lâm Hoành, thấy thế Lâm Hoành đắc ý thế càng thêm hung hãn, Lâm Động trái né phải né nhìn vô cùng chật vật, nhưng nếu có cao thủ ở đây thì sẽ nhìn ra được nhìn hắn như chật vật nhưng luôn luôn tránh thoát đòn tấn công của Lâm Hoành ở phút cuối...
Thấy mình liên tục thất bại khuôn mặt Lâm Hoành trở nên đỏ bừng, nén giận nhất chiêu hướng về phía Lâm Động, thấy Lâm Hoành bắt chấp xông tới Lâm Động cười thầm, đợi quyền của Lâm Hoành gần tới Lâm Động ngồi xuống một chân đá về chân trụ của hắn, Lâm Hoành nén giận nhất kích bị Lâm Động như thế một cước không kịp chuẩn bị ngã nhào về phía trước đập mắt xuống đất tư thế như chó chết...khiến Thanh Đàn một bên vốn còn lo lắng chuẩn bị tùy thời ra tay giúp Lâm Động cũng cười lên khanh khách tiếng cười như chim sơn ca thanh thúy mà trong trẻo....
"Đi.".. thấy Lâm Hoành bị té đau không đứng lên nổi Lâm Động kéo tay Thanh Đàn vốn còn đang cười vui vẻ chạy hướng khu nhà nhỏ...
"Lâm Động, chuyên này không xông, ta sẽ không để yên ngươi chờ coi..."
Ở phía sau con vang lên tiếng rống của Lâm Hoành...
Tuy rằng Lâm Động đã hết sức nương tay nhưng đừng quên hắn dù gì cũng là tôi thể tầng bảy một cước nhìn như nhẹ nhàng kia cũng đủ khiến Lâm Hoành chịu đau khổ mấy ngày coi như giáo huấn đi...
"Chuyện này không xong... Lâm Sơn dìu ta đi tìm cha..."
"Được rồi ca"...Lâm Sơn tiến tới nâng Lâm Hoành lên tiến vào trang viên chuẩn bị tìm cha của bọn hắn Lâm Mãng cáo trạng...
Ha ha..... dù là ở đây trẻ con trưởng thành sớm nhưng có thế nào vẫn là trẻ con đánh không lại thì tìm phụ huynh cáo trạng...
"Di ... đây không phải là Lâm Hoành thiếu gia sao, làm sao ra nông nổi này"...bên trong trang viên hộ vệ của Lâm gia nhìn thấy cảnh Lâm Sơn dìu Lâm Hoành đi đường, còn Lâm Hoành thì bộ dạng chật vật,quần áo dơ bẩn, trên mặt còn có vết bầm, không khỏi ngạc nhiên bàn tán...
Khóe miệng giật giật, Lâm Hoành lạnh lùng nhìn họ nói...
"cha ta đâu...!"
"Lâm Mãng đại nhân đang cùng gia chủ bọn họ ở trung viện...có cần tiểu nhân thông báo một tiếng không ạ..."
"Không cần tự ta sẽ qua đó..."
"Lão nhị, tình hình thu nhập của Lâm gia gần đây như thế nào"...bên trong trung viện, một giọng nói có vẻ hơi già nua,ôn hòa, nhưng ẩn chứa uy nghiêm không thể nghi ngờ vang lên...
"Thưa phụ thân, sản nghiệp của Lâm gia tiến triển rất tốt, đang không ngừng mở rộng, thu nhập của hỏa viêm trang so với ba tháng trước tăng cao một thành,các nơi khác cũng đều ổn định phát triển,chỉ là..."
"Hủm...chỉ là cái gì...."
"Hai nhà Lôi-Tạ vẫn luôn nhầm vào Lâm gia,tuy không tạo thành ảnh hưởng qua lớn nhưng luôn gây khó khăn cho chúng ta,gần đây thiết khoáng trang vì không có cao thủ tọa trấn nên trong một lần xung đột với bon họ mà tổn thất một số nhân thủ"...Lâm Mãng cẩn thận nhìn lão giả trước mặt nói....
Lão giả này độ tuổi khoảng chùng lục tuần,một đầu tóc bạc, nhưng gương mặt hồng hào,hai mắt tinh thần,khí thế uy nghiêm,một bộ cẩm bào màu trắng nhìn qua tương đối cường tráng....người này chính là gia chủ của Lâm gia - Lâm Chấn Thiên...
"Hừ...chết tiệt hai nhà Lôi-Tạ" .Lâm Chấn Thiên nổi giận gầm lên... "không thể để bọn chúng tiếp tục lấn đến trên đầu như vậy được..."
"Phụ thân vậy người dự định để ai đi..."
"Lâm khảng ngươi đi..."
"Phụ thân vậy chuyện bên này của Lâm gia phải thế nào."
Một người trung niên trong đại sảnh nảy giờ vẫn im lặng, nghe phụ thân muốn để mình đi lên tiếng.hắn là đại nhi tử của Lâm Chấn Thiên, tên Lâm Khảng làm người điệu thấp lại ôn hòa,không thích tranh giành,Lâm Khiếu ở ẩn không ra, nên đa số sản nghiệp của Lâm gia đều do nhị dệ Lâm Mãng tiếp quản...nhưng như vậy không có nghĩa là hắn nhàn rỗi,hắn cũng có một số sản nghiệp và nội vụ cần phải xử lý a...
40
0
5 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
