0 chữ
Chương 50
Chương 50
Tài liệu ấy luôn nằm chặt trong tay Nhậm Kiến Quân. Với ông, điều quan trọng nhất ngoài đất nước và nhân dân, chính là con gái Nhậm Na Na.
Nhậm Na Na mồ côi mẹ từ bé, Nhậm Kiến Quân dồn hết tình thương và sự nhẫn nại của mình dành cho cô ấy. Ông không quá nghiêm khắc trong việc dạy dỗ cô ấy nhưng cũng không để mặc cô ấy phát triển tự do.
Vì vậy, dù có chút đanh đá, nhưng Nhậm Na Na lại chẳng hề có tâm địa xấu.
Mọi người trong khu nhà đều bao dung với tính cách của cô tiểu thư này, coi cô chỉ là một cô gái nhỏ được nuông chiều mà thôi.
Trong phòng hát sôi động, tiếng DJ đậm chất thời đại vang lên như chấn động cả không gian, lan vào tận trái tim của từng người đàn ông, phụ nữ đang có mặt.
Đây là lần đầu tiên Nhậm Na Na bước chân vào chốn này, sự náo nhiệt khiến cô ấy không thoải mái. Cô ấy cứ bám chặt lấy tay Lưu Á Như, vẻ mặt đầy căng thẳng.
"Á Như, hay là mình về đi?" Na Na nói nhỏ, lộ rõ vẻ sợ hãi.
Không gian ở đây khiến cô ấy khó chịu. Vừa ồn ào vừa nồng nặc mùi khói thuốc và rượu.
Lưu Á Như, con ngoan trò giỏi của khu nhà, là một cô gái dịu dàng và ngoan ngoãn, nổi bật với thành tích học tập xuất sắc. Còn Na Na dù có đanh đá thế nào, trong lòng vẫn luôn có những e ngại.
"Đã đến đây rồi mà cậu không chơi thì mất vui quá đấy." Á Như cười nói, nắm chặt tay Na Na: "Mình có mấy người bạn ở đây. Đi nào, mình giới thiệu cậu với họ, đừng lo lắng, bọn họ đều rất thân thiện."
Không chờ Na Na đồng ý, Lưu Á Như đã kéo cô vào trong.
Qua đám đông chen chúc, ngay cả ghế sofa cũng kín người. Những tiếng cười nói ầm ĩ, những tiếng ca hát vang trời, và cả những người đang vặn mình theo nhịp điệu để giải tỏa căng thẳng.
"Ồ, đây là đại tiểu thư Nhậm Na Na phải không? Chào cô, tôi là Cao Chí, bạn của Á Như!"
Một người đàn ông to lớn mặc áo ba lỗ đen bước tới, cơ bắp cuồn cuộn toát ra khí chất mạnh mẽ hoang dại, thêm vào đó là hình xăm tràn đầy trên cánh tay và vết sẹo trên gương mặt khiến anh ta trông cực kỳ đáng sợ.
Nhậm Na Na, một cô tiểu thư được nuông chiều, trước giờ chưa bao giờ gặp qua cảnh tượng thế này.
"Cao Chí, anh đừng làm Na Na sợ." Lưu Á Như liếc anh ta một cái, ánh mắt chứa đựng một điều gì đó khó hiểu.
Gã đàn ông tên Cao Chí ánh mắt lướt qua lại trên người Nhậm Na Na, miệng khẽ nhếch lên một nụ cười mơ hồ.
Tim của Na Na đập loạn nhịp. Cô ấy cảm thấy người đàn ông này không phải là hạng tốt đẹp gì. Ánh mắt ấy, cái vẻ bặm trợn ấy, thật quá đáng sợ! Trông như một kẻ nguy hiểm, ánh mắt chứa đựng sự dữ dội và hung tợn.
"Na Na, đừng sợ, anh ấy chỉ nhìn dữ dằn thôi, nhưng người rất tốt, còn giúp bà cụ qua đường cơ mà." Lưu Á Như trấn an: "Anh ấy là phó quản lý ở đây, tính tình rất tử tế."
Người đàn ông to lớn bước qua quầy bar pha hai ly rượu, rồi mang lại gần.
"Nếm thử đi, muốn uống rượu do tôi pha ở đây không phải dễ đâu." Anh ta ngồi xuống, châm điếu thuốc rồi lại ngẫm nghĩ, ngay sau đó dập tắt đi.
"Xin lỗi nhé, quên mất có mấy cô gái ở đây."
Nhậm Na Na ngồi trên ghế sofa với vẻ lúng túng, nhìn ly rượu trước mặt mà không dám uống. Ba cô ấy đã dặn, ra ngoài không được tùy tiện uống đồ uống người lạ đưa.
"Na Na, sao cậu không uống?" Lưu Á Như nhấp một ngụm rượu rồi nhìn cô với ánh mắt đầy nghi hoặc: "Chẳng lẽ cậu thấy rượu này không an toàn sao?"
Gã đàn ông đối diện dựa lưng vào sofa, tay kẹp điếu thuốc, ánh mắt chòng chọc nhìn Na Na, môi khẽ nhếch thành một nụ cười kỳ lạ.
Na Na bối rối xoắn tay vào váy, khẽ nói: "Mình... mình không biết uống rượu..."
Nhậm Na Na mồ côi mẹ từ bé, Nhậm Kiến Quân dồn hết tình thương và sự nhẫn nại của mình dành cho cô ấy. Ông không quá nghiêm khắc trong việc dạy dỗ cô ấy nhưng cũng không để mặc cô ấy phát triển tự do.
Vì vậy, dù có chút đanh đá, nhưng Nhậm Na Na lại chẳng hề có tâm địa xấu.
Mọi người trong khu nhà đều bao dung với tính cách của cô tiểu thư này, coi cô chỉ là một cô gái nhỏ được nuông chiều mà thôi.
Trong phòng hát sôi động, tiếng DJ đậm chất thời đại vang lên như chấn động cả không gian, lan vào tận trái tim của từng người đàn ông, phụ nữ đang có mặt.
Đây là lần đầu tiên Nhậm Na Na bước chân vào chốn này, sự náo nhiệt khiến cô ấy không thoải mái. Cô ấy cứ bám chặt lấy tay Lưu Á Như, vẻ mặt đầy căng thẳng.
Không gian ở đây khiến cô ấy khó chịu. Vừa ồn ào vừa nồng nặc mùi khói thuốc và rượu.
Lưu Á Như, con ngoan trò giỏi của khu nhà, là một cô gái dịu dàng và ngoan ngoãn, nổi bật với thành tích học tập xuất sắc. Còn Na Na dù có đanh đá thế nào, trong lòng vẫn luôn có những e ngại.
"Đã đến đây rồi mà cậu không chơi thì mất vui quá đấy." Á Như cười nói, nắm chặt tay Na Na: "Mình có mấy người bạn ở đây. Đi nào, mình giới thiệu cậu với họ, đừng lo lắng, bọn họ đều rất thân thiện."
Không chờ Na Na đồng ý, Lưu Á Như đã kéo cô vào trong.
Qua đám đông chen chúc, ngay cả ghế sofa cũng kín người. Những tiếng cười nói ầm ĩ, những tiếng ca hát vang trời, và cả những người đang vặn mình theo nhịp điệu để giải tỏa căng thẳng.
Một người đàn ông to lớn mặc áo ba lỗ đen bước tới, cơ bắp cuồn cuộn toát ra khí chất mạnh mẽ hoang dại, thêm vào đó là hình xăm tràn đầy trên cánh tay và vết sẹo trên gương mặt khiến anh ta trông cực kỳ đáng sợ.
Nhậm Na Na, một cô tiểu thư được nuông chiều, trước giờ chưa bao giờ gặp qua cảnh tượng thế này.
"Cao Chí, anh đừng làm Na Na sợ." Lưu Á Như liếc anh ta một cái, ánh mắt chứa đựng một điều gì đó khó hiểu.
Gã đàn ông tên Cao Chí ánh mắt lướt qua lại trên người Nhậm Na Na, miệng khẽ nhếch lên một nụ cười mơ hồ.
Tim của Na Na đập loạn nhịp. Cô ấy cảm thấy người đàn ông này không phải là hạng tốt đẹp gì. Ánh mắt ấy, cái vẻ bặm trợn ấy, thật quá đáng sợ! Trông như một kẻ nguy hiểm, ánh mắt chứa đựng sự dữ dội và hung tợn.
Người đàn ông to lớn bước qua quầy bar pha hai ly rượu, rồi mang lại gần.
"Nếm thử đi, muốn uống rượu do tôi pha ở đây không phải dễ đâu." Anh ta ngồi xuống, châm điếu thuốc rồi lại ngẫm nghĩ, ngay sau đó dập tắt đi.
"Xin lỗi nhé, quên mất có mấy cô gái ở đây."
Nhậm Na Na ngồi trên ghế sofa với vẻ lúng túng, nhìn ly rượu trước mặt mà không dám uống. Ba cô ấy đã dặn, ra ngoài không được tùy tiện uống đồ uống người lạ đưa.
"Na Na, sao cậu không uống?" Lưu Á Như nhấp một ngụm rượu rồi nhìn cô với ánh mắt đầy nghi hoặc: "Chẳng lẽ cậu thấy rượu này không an toàn sao?"
Gã đàn ông đối diện dựa lưng vào sofa, tay kẹp điếu thuốc, ánh mắt chòng chọc nhìn Na Na, môi khẽ nhếch thành một nụ cười kỳ lạ.
Na Na bối rối xoắn tay vào váy, khẽ nói: "Mình... mình không biết uống rượu..."
8
0
1 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
