TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 40
Chương 40

Cao Hạ không biết nên an ủi cô thế nào. Một cô gái xinh đẹp, học giỏi, ngoan ngoãn lại hiền lành, vậy mà bị bôi nhọ đến mức này.

May mà mọi chuyện đã được giải quyết.

Cô ấy chỉ muốn đến xem Kiều Tư Ngọc thế nào, thấy cô không sao thì yên tâm hơn.

Trước khi rời đi, hai người còn trao đổi số liên lạc.

“Sau này có chuyện gì cứ gọi cho tôi.”

Kiều Tư Ngọc gật đầu: “Vâng, chị cảnh sát.”

Cao Hạ cười nói: “Em có thể gọi tôi là chị Cao.”

“Vâng, chị Cao. Chị Cao, tạm biệt.”

Chỉ đến khi xe của Cao Hạ khuất bóng nơi góc đường, Kiều Tư Ngọc mới thu lại vẻ ngoan ngoãn trên mặt. Đôi mắt cô ánh lên tia sáng khó đoán.

Cao Hạ.

Không ai có thể ngờ rằng cháu gái duy nhất của nhà họ Cao lại chỉ là một cảnh sát nhỏ.

Một mối quan hệ tự đưa đến tận tay, không tận dụng thì đúng là phí phạm.

Ở một nơi khác, một cô gái mặt tròn nhận được cuộc gọi liền vội vã chạy đến một quán trà sữa.

“Vương Doanh.”

Thấy cô gái mặt trái xoan, ánh mắt cô ấy sáng lên, vui mừng chạy tới.

Nhưng cô gái tên Vương Doanh lại có sắc mặt rất khó coi. Đợi cô gái mặt tròn ngồi xuống, cô ta lập tức lấy từ trong túi ra một xấp tiền mặt.

“Trả lại cậu.”

Nụ cười trên mặt Trịnh Viện Viện thoáng chốc đông cứng.

Vương Doanh nói thẳng: “Từ nay trở đi, tôi không còn nợ cậu nữa.”

Trịnh Viện Viện chưa bao giờ nghĩ rằng người bạn thân nhất của mình lại có thể tuyệt tình như vậy.

Cô ấy rất đau lòng, mắt đỏ hoe, không cam tâm hỏi:

“Chỉ vì tớ nói mấy câu về Kiều Chính Hạo mà cậu muốn cắt đứt quan hệ với tớ sao?”

Vương Doanh mất kiên nhẫn:

“Cái gì mà chỉ nói mấy câu? Cậu nói chưa đủ à? Tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, anh ấy là thần tượng của tôi! Anh ấy hoàn hảo như vậy, thế mà cậu lại ghét anh ấy.”

“Nếu cậu thật sự coi tôi là bạn, thì sẽ không cố tình bôi nhọ anh ấy dù biết tôi thích anh ấy. Tôi không cần một người bạn như cậu.”

Trịnh Viện Viện đau lòng đến bật khóc, nhưng cho dù như vậy, cô ấy vẫn không cảm thấy mình đã làm gì sai.

“Tớ đã bôi nhọ anh ta chỗ nào chứ? Ngoài gương mặt ra thì anh ta còn gì nữa? Cậu thích anh ta cũng chỉ vì gương mặt đó thôi. Cậu theo đuổi thần tượng, tớ chưa bao giờ nói gì cả. Nhưng tớ thực sự không hiểu, anh ta có gì đáng để cậu theo đuổi?”

Trịnh Viện Viện thừa nhận rằng Kiều Chính Hạo trông cũng không tệ, nhưng sau khi tìm hiểu, cô ấy nhận ra ngoài gương mặt ra, anh ta chẳng có gì cả.

“Tôi không cho phép cậu nói về anh ấy như vậy.” Vương Doanh tức giận đến đỏ bừng mặt. “Không phải cậu nói Kiều Tư Ngọc rất lợi hại sao? Vậy cậu xem đi, trên mạng toàn là tin xấu về cô ta. Điều đó chứng minh rằng anh tôi không sai!”

“Nếu cậu còn muốn tiếp tục làm bạn, thì ngay lập tức xin lỗi anh ấy đi!”

Trịnh Viện Viện cảm thấy thật khó tin, cảm giác như đây không đơn giản chỉ là theo đuổi thần tượng nữa, mà là theo đuổi đến mức mất hết lý trí rồi.

“Những tin tiêu cực trên mạng tớ đã xem qua, không có bằng chứng thực tế nào cả. Nếu cô ấy thực sự tệ đến vậy, tại sao bây giờ mới bị phanh phui?”

“Mặc dù tớ không quen biết Kiều Tư Ngọc, nhưng tớ tin rằng chuyện này nhất định sẽ có bước ngoặt.”

Vương Doanh nói: “Nếu đã như vậy, chúng ta không còn gì để nói nữa.”

Cô ta xóa liên lạc của Trịnh Viện Viện ngay trước mặt cô ấy, sau đó rời đi.

Trịnh Viện Viện nhìn bóng lưng kiên quyết của bạn mình, không kìm được mà gục xuống bàn khóc nức nở.



Nhà họ Lý và nhà họ Phương cứ thế bị các tài khoản marketing và studio dư luận viên bán đứng.

Họ tìm đến Trình Mộ Ngôn, biết rằng Kiều Tư Ngọc không chấp nhận lời xin lỗi, vì vậy chỉ có thể tìm đến Kiều Chí Hoành.

Trưa hôm đó, Kiều Chí Hoành trở về nhà ăn cơm.

“Tư Ngọc.” Sau bữa ăn, Kiều Chí Hoành có vẻ muốn nói lại thôi, rồi cất lời: “Bây giờ mọi chuyện đã được giải quyết, người cần xin lỗi cũng đã xin lỗi rồi, chi bằng cứ bỏ qua đi.”

Kiều Tư Ngọc không đổi sắc mặt, chỉ liếc ông một cái: “Họ tìm ông, hứa hẹn với ông không ít lợi ích chứ gì.”

Gương mặt Kiều Chí Hoành cứng đờ, lộ rõ vẻ xấu hổ.

“Dù sao thì con cũng chẳng tổn thất gì, bên phía Trình Mộ Ngôn, con nói giúp một tiếng đi.”

Kiều Tư Ngọc thở dài, lắc đầu: “Kiều lão gia, tôi thấy da mặt ông đúng là dày thật đấy.”

Kiều Chí Hoành tức giận quát: “Kiều Tư Ngọc, ta là cha con đấy!”

9

0

3 tháng trước

19 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.