0 chữ
Chương 30
Chương 30
Kiều Tư Ngọc hoàn toàn lơ đi, chỉ nở nụ cười nhìn Đỗ Hồng Nguyệt, hỏi:
“Đỗ phu nhân này, Kiều lão gia có nhà không? Tôi có chuyện muốn tìm ông ta.”
Nghe vậy, Đỗ Hồng Nguyệt chợt nghẹn lại, nhất là khi đối diện với ánh mắt vừa cười vừa mang đầy ác ý của Kiều Tư Ngọc.
“Ông ấy đến công ty rồi.”
Kiều Tư Ngọc cố tình giơ điện thoại lên trước mặt bà ta, lắc lắc: “Vậy à, tiếc thật đấy.”
Nói xong, cô xoay người bước lên lầu hai.
Vừa đặt túi xuống và rửa mặt xong, Đỗ Hồng Nguyệt đã đến gõ cửa.
“Có chuyện gì?”
Kiều Tư Ngọc mở cửa, khoanh tay dựa lười biếng vào khung cửa.
Sắc mặt Đỗ Hồng Nguyệt trông không tốt chút nào: “Vào trong rồi nói.”
Kiều Tư Ngọc đứng yên, ánh mắt sâu thẳm nhìn bà ta.
Đỗ Hồng Nguyệt nuốt khan, hạ giọng như kẻ trộm:
“1000 vạn là quá nhiều, tôi không thể lấy ra ngay bây giờ.”
Sắc mặt Kiều Tư Ngọc vẫn dửng dưng: “Đó là chuyện của bà.”
Mặt mày Đỗ Hồng Nguyệt vặn vẹo vì tức giận, cắn răng nói: “Tôi đã chuyển cho cô 100 vạn rồi!”
Kiều Tư Ngọc cười nhạt, trực tiếp bấm gọi cho Kiều Chí Hoành.
Thấy vậy, Đỗ Hồng Nguyệt hoảng sợ, vội vàng ngăn lại: “Được rồi! Tôi đưa! Nhưng nếu tôi lấy ra một số tiền lớn như vậy ngay lập tức, cha cô sẽ nghi ngờ. Hay là thế này, tôi sẽ trả góp, được không?”
Trả góp?
Đầu óc Kiều Tư Ngọc nhanh chóng xoay chuyển, trong mắt lóe lên một tia sáng tinh ranh.
Cô nở một nụ cười đầy ẩn ý.
“Cũng được thôi. Nhưng tôi muốn gấp đôi tất cả những thứ mà bà đã cho Kiều Tống Dao.”
Thiết lập nhân vật của Kiều Tống Dao là tiểu công chúa được cả nhà cưng chiều, là kiểu người vạn người mê.
Từ ngày cô ta trở về nhà họ Kiều, chính là được nâng niu như báu vật, gặp đủ loại nhân vật quyền lực, mở ra một cuộc sống nhân vật chính hào quang chói lọi.
Kiều Tư Ngọc không thể trực tiếp ra tay với Kiều Tống Dao. Nhưng cô có thể khiến chính người nhà họ Kiều đấu đá nhau.
Và về tính cách của Kiều Tống Dao, cô cũng đã nhìn thấu.
Cái mà Kiều Tống Dao muốn chính là sự cưng chiều duy nhất.
Vậy thì, cô cố tình không để cô ta được như ý.
Nhà họ Tống đã xem Kiều Tống Dao như con gái ruột suốt hơn mười năm, nhưng trong lòng Kiều Tống Dao vẫn luôn chất chứa nhiều ấm ức và oán hận.
Huống hồ là cha mẹ ruột đã xa cách suốt mười tám năm, người nhà họ Kiều thật lòng thương xót và áy náy với Kiều Tống Dao, nhưng cô ta chưa chắc đã cảm nhận được điều đó.
Aiya.
Sau này chắc chắn sẽ có kịch hay để xem rồi.
Kiều Tư Ngọc bỗng nhiên có chút phấn khích, máu trong người như đang sôi trào.
Cảm giác hưng phấn này kéo dài đến tận buổi tối.
Ban đêm.
Kiều Tư Ngọc vốn bị chứng mất ngủ, mỗi ngày đều phải qua nửa đêm mới có thể miễn cưỡng ngủ được.
Hơn nữa, giấc ngủ của cô rất nhẹ, chỉ cần có một chút động tĩnh là cô sẽ tỉnh ngay, mà đã tỉnh rồi thì khó ngủ lại.
Vì vậy, dù người bên ngoài có cẩn thận đến đâu, Kiều Tư Ngọc vẫn nghe thấy tiếng động lục cục khe khẽ.
Cửa phòng cô đã bị khóa trái từ bên trong, người bên ngoài không mở được.
Không lâu sau, Kiều Tư Ngọc nhìn thấy một thứ gì đó bò vào từ khe cửa dưới ánh trăng lờ mờ.
"Cho mày ngông cuồng này, cho mày đánh tao này, để xem tao dạy dỗ mày thế nào!"
Kiều Chính Hạo đặt thứ đó vào phòng rồi rón rén quay về phòng mình.
Vừa đi, anh ta vừa lẩm bẩm nhỏ, nhưng trên mặt lại hiện rõ vẻ hưng phấn.
Chỉ cần nghĩ đến việc Kiều Tư Ngọc sẽ bị dọa khóc, anh ta liền sung sướиɠ bịt miệng cười.
Không biết khi nào Kiều Tư Ngọc sẽ phát hiện ra nhỉ?
Kiều Chính Hạo tự nhủ không được ngủ quá say, anh ta còn phải dậy xem trò hề của Kiều Tư Ngọc nữa.
Nghĩ tới nghĩ lui, anh ta chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Không biết có phải vì nghĩ quá nhiều trước khi ngủ hay không, trong cơn mơ màng, anh ta luôn có cảm giác có gì đó đang bò qua bò lại trên người mình.
Cảm giác nhớp nháp, lạnh buốt khiến Kiều Chính Hạo khó chịu vô cùng.
"Cút đi, phiền chết được!"
Anh ta đưa tay ra chạm vào một thứ gì đó, cảm thấy không đúng lắm, cả người rùng mình, lập tức mở mắt ra.
Ngay khoảnh khắc ấy, anh ta trợn trừng mắt kinh hoàng!
"A a a a a a!!!"
Trong bóng tối, anh ta nhìn thấy Kiều Tư Ngọc với mái tóc xõa rũ rượi, khuôn mặt đầy máu, không biểu cảm, đứng ngay đầu giường anh ta.
Trong tay cô còn cầm một con dao gọt hoa quả lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
"Kiều Tư Ngọc, mày muốn làm gì?!"
“Đỗ phu nhân này, Kiều lão gia có nhà không? Tôi có chuyện muốn tìm ông ta.”
Nghe vậy, Đỗ Hồng Nguyệt chợt nghẹn lại, nhất là khi đối diện với ánh mắt vừa cười vừa mang đầy ác ý của Kiều Tư Ngọc.
“Ông ấy đến công ty rồi.”
Kiều Tư Ngọc cố tình giơ điện thoại lên trước mặt bà ta, lắc lắc: “Vậy à, tiếc thật đấy.”
Nói xong, cô xoay người bước lên lầu hai.
Vừa đặt túi xuống và rửa mặt xong, Đỗ Hồng Nguyệt đã đến gõ cửa.
“Có chuyện gì?”
Kiều Tư Ngọc mở cửa, khoanh tay dựa lười biếng vào khung cửa.
Sắc mặt Đỗ Hồng Nguyệt trông không tốt chút nào: “Vào trong rồi nói.”
Kiều Tư Ngọc đứng yên, ánh mắt sâu thẳm nhìn bà ta.
Đỗ Hồng Nguyệt nuốt khan, hạ giọng như kẻ trộm:
Sắc mặt Kiều Tư Ngọc vẫn dửng dưng: “Đó là chuyện của bà.”
Mặt mày Đỗ Hồng Nguyệt vặn vẹo vì tức giận, cắn răng nói: “Tôi đã chuyển cho cô 100 vạn rồi!”
Kiều Tư Ngọc cười nhạt, trực tiếp bấm gọi cho Kiều Chí Hoành.
Thấy vậy, Đỗ Hồng Nguyệt hoảng sợ, vội vàng ngăn lại: “Được rồi! Tôi đưa! Nhưng nếu tôi lấy ra một số tiền lớn như vậy ngay lập tức, cha cô sẽ nghi ngờ. Hay là thế này, tôi sẽ trả góp, được không?”
Trả góp?
Đầu óc Kiều Tư Ngọc nhanh chóng xoay chuyển, trong mắt lóe lên một tia sáng tinh ranh.
Cô nở một nụ cười đầy ẩn ý.
“Cũng được thôi. Nhưng tôi muốn gấp đôi tất cả những thứ mà bà đã cho Kiều Tống Dao.”
Thiết lập nhân vật của Kiều Tống Dao là tiểu công chúa được cả nhà cưng chiều, là kiểu người vạn người mê.
Kiều Tư Ngọc không thể trực tiếp ra tay với Kiều Tống Dao. Nhưng cô có thể khiến chính người nhà họ Kiều đấu đá nhau.
Và về tính cách của Kiều Tống Dao, cô cũng đã nhìn thấu.
Cái mà Kiều Tống Dao muốn chính là sự cưng chiều duy nhất.
Vậy thì, cô cố tình không để cô ta được như ý.
Nhà họ Tống đã xem Kiều Tống Dao như con gái ruột suốt hơn mười năm, nhưng trong lòng Kiều Tống Dao vẫn luôn chất chứa nhiều ấm ức và oán hận.
Huống hồ là cha mẹ ruột đã xa cách suốt mười tám năm, người nhà họ Kiều thật lòng thương xót và áy náy với Kiều Tống Dao, nhưng cô ta chưa chắc đã cảm nhận được điều đó.
Aiya.
Kiều Tư Ngọc bỗng nhiên có chút phấn khích, máu trong người như đang sôi trào.
Cảm giác hưng phấn này kéo dài đến tận buổi tối.
Ban đêm.
Kiều Tư Ngọc vốn bị chứng mất ngủ, mỗi ngày đều phải qua nửa đêm mới có thể miễn cưỡng ngủ được.
Hơn nữa, giấc ngủ của cô rất nhẹ, chỉ cần có một chút động tĩnh là cô sẽ tỉnh ngay, mà đã tỉnh rồi thì khó ngủ lại.
Vì vậy, dù người bên ngoài có cẩn thận đến đâu, Kiều Tư Ngọc vẫn nghe thấy tiếng động lục cục khe khẽ.
Cửa phòng cô đã bị khóa trái từ bên trong, người bên ngoài không mở được.
Không lâu sau, Kiều Tư Ngọc nhìn thấy một thứ gì đó bò vào từ khe cửa dưới ánh trăng lờ mờ.
"Cho mày ngông cuồng này, cho mày đánh tao này, để xem tao dạy dỗ mày thế nào!"
Kiều Chính Hạo đặt thứ đó vào phòng rồi rón rén quay về phòng mình.
Vừa đi, anh ta vừa lẩm bẩm nhỏ, nhưng trên mặt lại hiện rõ vẻ hưng phấn.
Chỉ cần nghĩ đến việc Kiều Tư Ngọc sẽ bị dọa khóc, anh ta liền sung sướиɠ bịt miệng cười.
Không biết khi nào Kiều Tư Ngọc sẽ phát hiện ra nhỉ?
Kiều Chính Hạo tự nhủ không được ngủ quá say, anh ta còn phải dậy xem trò hề của Kiều Tư Ngọc nữa.
Nghĩ tới nghĩ lui, anh ta chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Không biết có phải vì nghĩ quá nhiều trước khi ngủ hay không, trong cơn mơ màng, anh ta luôn có cảm giác có gì đó đang bò qua bò lại trên người mình.
Cảm giác nhớp nháp, lạnh buốt khiến Kiều Chính Hạo khó chịu vô cùng.
"Cút đi, phiền chết được!"
Anh ta đưa tay ra chạm vào một thứ gì đó, cảm thấy không đúng lắm, cả người rùng mình, lập tức mở mắt ra.
Ngay khoảnh khắc ấy, anh ta trợn trừng mắt kinh hoàng!
"A a a a a a!!!"
Trong bóng tối, anh ta nhìn thấy Kiều Tư Ngọc với mái tóc xõa rũ rượi, khuôn mặt đầy máu, không biểu cảm, đứng ngay đầu giường anh ta.
Trong tay cô còn cầm một con dao gọt hoa quả lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
"Kiều Tư Ngọc, mày muốn làm gì?!"
7
0
3 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
