0 chữ
Chương 150
Chương 150
Lúc này, trời đã ngả về chiều. Cung Triệt ngồi trên giường, chậm rãi uống từng ngụm canh giải rượu. Thấy Hoàng hậu bước vào, hắn vẫn không đứng dậy, cũng chẳng hành lễ. Ánh mắt hờ hững, thậm chí đến cả một cái liếc nhìn bà, hắn cũng không buồn dành.
Sắc mặt Hoàng hậu thoáng trầm xuống. Bà ra hiệu cho cung nhân lui ra, rồi chậm rãi tiến lại gần.
“Triệt Nhi…”
Ngập ngừng một thoáng, cuối cùng bà vẫn không kìm được mà cất tiếng: “Ngươi thật sự định cưới nữ nhi nhà Tô gia sao?”
Cung Triệt cụp mắt, hàng mi rũ thấp, gương mặt lạnh lẽo như sương, chỉ lặng lẽ đưa chén lên nhấp thêm một ngụm canh.
“Mẫu hậu chẳng từng nói… nàng là người thích hợp để kết thân chính trị sao?”
“Đúng là vậy… nhưng…”
Điều khiến Hoàng hậu lo lắng nhất, chính là hắn sẽ đổi ý vào phút cuối.
Bà ngồi xuống bên cạnh. Biết rõ không nên hỏi, nhưng cuối cùng vẫn không thể kìm lòng.
“Hôm nay… Mạt Nhi có nói gì với ngươi không?”
Vừa nghe đến cái tên ấy, bàn tay Cung Triệt khựng lại. Các ngón tay siết chặt lấy chén sứ, đến mức đầu ngón tay trắng bệch. Sắc mặt hắn cũng theo đó mà nhợt nhạt đi mấy phần.
Hắn ngửa đầu, dốc cạn chén canh trong một hơi. Cơn nghẹn nghẽn nơi cổ khiến hắn run lên, phải mất một lúc sau mới gượng lại được hơi thở. Giọng khàn đặc bật ra: “Nàng chúc ta… sớm sinh quý tử.”
Vừa dứt lời, khóe môi hắn khẽ cong như đang cười, nhưng bàn tay vẫn siết chặt đến mức chén sứ trong tay như sắp vỡ vụn. Hắn ngẩng đầu, nhìn thẳng vào gương mặt đang đầy lo âu của Hoàng hậu, chậm rãi hỏi: “Mẫu hậu đã sớm đoán được kết cục này, đúng không?”
Rốt cuộc vẫn là ép hắn bước tiếp… bắt hắn chấp nhận một thực tại cay nghiệt.
Trước ánh mắt ấy, sắc mặt Hoàng hậu tái đi, giọng nói cũng run rẩy: “Mẫu hậu… cũng chỉ mong ngươi được tốt…”
“Vì ta?” Cung Triệt bật cười, đặt chén sứ xuống án kỷ bên giường. Hắn lặp lại từng chữ, từng âm, như nghiền qua kẽ răng: “Vì ta… Phải rồi… Ai cũng nói là vì ta… lúc nào cũng là vì ta…”
Bất ngờ, hắn hất tay! Án kỷ nghiêng đổ, “rầm” một tiếng chát chúa vang lên, bình trà và chén sứ vỡ tan tành! Hoàng hậu giật mình, hoảng hốt đứng bật dậy, định lên tiếng, nhưng vừa bắt gặp ánh mắt lạnh băng chan chứa oán hận của Cung Triệt, bà lập tức câm lặng.
“Mẫu hậu.” Hắn gọi, giọng trầm thấp, môi khẽ cong lên như đang cười — nhưng là nụ cười đầy châm chọc: “Miệng thì nói là vì ta… nhưng đã bao giờ thật sự hỏi, ta rốt cuộc muốn gì chưa?”
Hắn cúi đầu, chăm chú nhìn lòng bàn tay mình. Ban ngày… chính bàn tay này từng khẽ chạm vào môi Cung Dĩ Mạt, từng vuốt ve gương mặt nàng… Nhưng cuối cùng, tất cả cũng chỉ dừng lại ở đó.
Sắc mặt Hoàng hậu thoáng trầm xuống. Bà ra hiệu cho cung nhân lui ra, rồi chậm rãi tiến lại gần.
“Triệt Nhi…”
Ngập ngừng một thoáng, cuối cùng bà vẫn không kìm được mà cất tiếng: “Ngươi thật sự định cưới nữ nhi nhà Tô gia sao?”
Cung Triệt cụp mắt, hàng mi rũ thấp, gương mặt lạnh lẽo như sương, chỉ lặng lẽ đưa chén lên nhấp thêm một ngụm canh.
“Mẫu hậu chẳng từng nói… nàng là người thích hợp để kết thân chính trị sao?”
“Đúng là vậy… nhưng…”
Điều khiến Hoàng hậu lo lắng nhất, chính là hắn sẽ đổi ý vào phút cuối.
“Hôm nay… Mạt Nhi có nói gì với ngươi không?”
Vừa nghe đến cái tên ấy, bàn tay Cung Triệt khựng lại. Các ngón tay siết chặt lấy chén sứ, đến mức đầu ngón tay trắng bệch. Sắc mặt hắn cũng theo đó mà nhợt nhạt đi mấy phần.
Hắn ngửa đầu, dốc cạn chén canh trong một hơi. Cơn nghẹn nghẽn nơi cổ khiến hắn run lên, phải mất một lúc sau mới gượng lại được hơi thở. Giọng khàn đặc bật ra: “Nàng chúc ta… sớm sinh quý tử.”
Vừa dứt lời, khóe môi hắn khẽ cong như đang cười, nhưng bàn tay vẫn siết chặt đến mức chén sứ trong tay như sắp vỡ vụn. Hắn ngẩng đầu, nhìn thẳng vào gương mặt đang đầy lo âu của Hoàng hậu, chậm rãi hỏi: “Mẫu hậu đã sớm đoán được kết cục này, đúng không?”
Trước ánh mắt ấy, sắc mặt Hoàng hậu tái đi, giọng nói cũng run rẩy: “Mẫu hậu… cũng chỉ mong ngươi được tốt…”
“Vì ta?” Cung Triệt bật cười, đặt chén sứ xuống án kỷ bên giường. Hắn lặp lại từng chữ, từng âm, như nghiền qua kẽ răng: “Vì ta… Phải rồi… Ai cũng nói là vì ta… lúc nào cũng là vì ta…”
Bất ngờ, hắn hất tay! Án kỷ nghiêng đổ, “rầm” một tiếng chát chúa vang lên, bình trà và chén sứ vỡ tan tành! Hoàng hậu giật mình, hoảng hốt đứng bật dậy, định lên tiếng, nhưng vừa bắt gặp ánh mắt lạnh băng chan chứa oán hận của Cung Triệt, bà lập tức câm lặng.
“Mẫu hậu.” Hắn gọi, giọng trầm thấp, môi khẽ cong lên như đang cười — nhưng là nụ cười đầy châm chọc: “Miệng thì nói là vì ta… nhưng đã bao giờ thật sự hỏi, ta rốt cuộc muốn gì chưa?”
1
0
1 ngày trước
3 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
