0 chữ
Chương 52
Chương 52: Cửa hàng súng
Từ góc nhìn "toàn năng", khán giả công nhận lời cô rất có lý.
[Đạo diễn cũng đâu có nói sai đâu, Đồng Chiêu thông minh thật.]
[Người thắng cuối cùng trong phim cung đấu không thể nào là kẻ ngu được, hoàng đế còn đáng sợ hơn zombie nữa đó trời.]
[Thấy lạ ghê, bản năng của Đồng Chiêu hoàn toàn không dựa dẫm vào nam chính luôn ấy, à mà, Đường Tịnh Kiệt hơi… chìm nhỉ.]
Lúc các fan “chị Đường” còn đang vội vã bênh thần tượng thì lại có người khác nóng ruột thật sự.
Phùng Tư Tư mắt đỏ hoe, đầy nước mắt lắc đầu: “Không nhìn thấy mẹ, em không yên tâm, chị à, chị thử xem có được không? Sao chị có thể chưa thử gì đã nói mẹ không còn nữa, sao có thể bỏ mặc mẹ?”
Hứa Châu từ nhỏ sống cùng mẹ, nên trong tiềm thức, người cô ta quan tâm nhất chính là mẹ.
Đồng Chiêu cũng quan tâm.
Nhưng bất kể trong tình huống nào, Đoàn Ca luôn chọn phương án lý trí và đem lại lợi ích tối đa, để cả nhóm có thể sống lâu hơn.
Và hiện tại, bản thân cô cũng bị l*иg vào khung tính cách đó.
Cô đáp: “Tìm được thuốc giải rồi sẽ quay lại xác nhận tình trạng của mẹ, nếu mẹ may mắn không bị nhiễm virus đợt đầu, thì giống chúng ta, cũng sẽ cần đến thuốc giải.”
Lời nói mạch lạc, lý trí khiến tâm trạng khán giả cũng dịu xuống.
Ở góc nhìn "toàn năng", khán giả luôn đòi hỏi cao, họ muốn nhân vật giữ bình tĩnh trước nghịch cảnh và đưa ra lựa chọn đúng đắn nhất trong giới hạn thông tin hiện có.
Phùng Tư Tư nhìn Đồng Chiêu không tin nổi, nhưng cũng không phản bác nữa, chỉ nhỏ giọng hỏi: “Vậy… bây giờ chúng ta đi luôn sao?”
“Ừ.”
Đồng Chiêu hất cằm về phía Tống Khai Vũ: “Tìm vị trí viện nghiên cứu trước, rồi đến cửa hàng súng gần đó.”
Nghe nhắc tới cửa hàng súng, Phùng Tư Tư rụt người lại.
Tống Khai Vũ không nghi ngờ quyết định của Đồng Chiêu, vừa lái xe vừa hỏi: "Ngôn Kỳ, em có giấy phép sử dụng súng không? Sao tôi chưa từng nghe?"
"Không có, đến lúc có súng thì tập ngắm trước, đừng chĩa vào người sống là được."
Đồng Chiêu thản nhiên đáp.
Nhân lúc mạng vẫn còn kết nối, Tống Khai Vũ nhanh tay tải bản đồ toàn thành phố về máy và lái đến cửa hàng súng gần nhất.
Cửa tiệm mở toang, tĩnh mịch như tờ.
Phùng Tư Tư chết cũng không chịu xuống xe, Đồng Chiêu không ép, thậm chí còn không gọi Tống Khai Vũ đi cùng, rõ ràng là có ý định tự mình hành động.
Tống Khai Vũ hơi do dự, nhưng vẫn quyết định đi theo cô.
"Có chuyện gì thì gọi điện." Trước khi đi, anh còn nhắc nhở Phùng Tư Tư.
"Hai người để một mình em ở lại à?" Cô ta rầu rĩ nói, mang theo chút tủi thân bị bỏ rơi.
Sao có thể như vậy chứ?
Đồng Chiêu cắm tay vào túi quần, vẻ mặt dửng dưng như thể chẳng quan tâm.
Nói rồi, cô quay người bước vào cửa hàng súng.
Tống Khai Vũ nghiến răng, cố giấu vẻ sợ hãi rồi cũng theo sau.
Bên trong, súng đạn treo kín cả một bức tường.
Cả hai bước rất nhẹ, nhưng Tống Khai Vũ nhận ra, dù mình cố nhẹ đến mấy, vẫn không thể sánh được với sự lặng như mèo của Đồng Chiêu.
Sau khi đi một vòng không thấy người hay xác sống nào, họ mới bắt đầu lục lọi vũ khí:
"Đừng ham nhiều quá rồi dùng không nổi, anh từng chơi PUBG chưa? Chọn cái đơn giản dễ xài là được rồi… buông ngay cây súng bắn tỉa đó xuống, em không muốn thấy anh cầm súng bắn tỉa rồi áp mặt solo với zombie đâu."
Tống Khai Vũ xấu hổ đặt xuống cây súng anh rất thích.
Đồng Chiêu cầm một khẩu SCAR, trầm ngâm: "Không hiểu sao, em thấy cầm mấy cây này lại quen lắm, cứ như là vừa chạm vào đã biết dùng rồi ấy."
"Hả? Sao lại thế?" Tống Khai Vũ ngạc nhiên.
"Chắc tại em là giáo viên thể dục chăng?"
[Đạo diễn cũng đâu có nói sai đâu, Đồng Chiêu thông minh thật.]
[Người thắng cuối cùng trong phim cung đấu không thể nào là kẻ ngu được, hoàng đế còn đáng sợ hơn zombie nữa đó trời.]
[Thấy lạ ghê, bản năng của Đồng Chiêu hoàn toàn không dựa dẫm vào nam chính luôn ấy, à mà, Đường Tịnh Kiệt hơi… chìm nhỉ.]
Lúc các fan “chị Đường” còn đang vội vã bênh thần tượng thì lại có người khác nóng ruột thật sự.
Phùng Tư Tư mắt đỏ hoe, đầy nước mắt lắc đầu: “Không nhìn thấy mẹ, em không yên tâm, chị à, chị thử xem có được không? Sao chị có thể chưa thử gì đã nói mẹ không còn nữa, sao có thể bỏ mặc mẹ?”
Hứa Châu từ nhỏ sống cùng mẹ, nên trong tiềm thức, người cô ta quan tâm nhất chính là mẹ.
Nhưng bất kể trong tình huống nào, Đoàn Ca luôn chọn phương án lý trí và đem lại lợi ích tối đa, để cả nhóm có thể sống lâu hơn.
Và hiện tại, bản thân cô cũng bị l*иg vào khung tính cách đó.
Cô đáp: “Tìm được thuốc giải rồi sẽ quay lại xác nhận tình trạng của mẹ, nếu mẹ may mắn không bị nhiễm virus đợt đầu, thì giống chúng ta, cũng sẽ cần đến thuốc giải.”
Lời nói mạch lạc, lý trí khiến tâm trạng khán giả cũng dịu xuống.
Ở góc nhìn "toàn năng", khán giả luôn đòi hỏi cao, họ muốn nhân vật giữ bình tĩnh trước nghịch cảnh và đưa ra lựa chọn đúng đắn nhất trong giới hạn thông tin hiện có.
Phùng Tư Tư nhìn Đồng Chiêu không tin nổi, nhưng cũng không phản bác nữa, chỉ nhỏ giọng hỏi: “Vậy… bây giờ chúng ta đi luôn sao?”
“Ừ.”
Nghe nhắc tới cửa hàng súng, Phùng Tư Tư rụt người lại.
Tống Khai Vũ không nghi ngờ quyết định của Đồng Chiêu, vừa lái xe vừa hỏi: "Ngôn Kỳ, em có giấy phép sử dụng súng không? Sao tôi chưa từng nghe?"
"Không có, đến lúc có súng thì tập ngắm trước, đừng chĩa vào người sống là được."
Đồng Chiêu thản nhiên đáp.
Nhân lúc mạng vẫn còn kết nối, Tống Khai Vũ nhanh tay tải bản đồ toàn thành phố về máy và lái đến cửa hàng súng gần nhất.
Cửa tiệm mở toang, tĩnh mịch như tờ.
Phùng Tư Tư chết cũng không chịu xuống xe, Đồng Chiêu không ép, thậm chí còn không gọi Tống Khai Vũ đi cùng, rõ ràng là có ý định tự mình hành động.
Tống Khai Vũ hơi do dự, nhưng vẫn quyết định đi theo cô.
"Hai người để một mình em ở lại à?" Cô ta rầu rĩ nói, mang theo chút tủi thân bị bỏ rơi.
Sao có thể như vậy chứ?
Đồng Chiêu cắm tay vào túi quần, vẻ mặt dửng dưng như thể chẳng quan tâm.
Nói rồi, cô quay người bước vào cửa hàng súng.
Tống Khai Vũ nghiến răng, cố giấu vẻ sợ hãi rồi cũng theo sau.
Bên trong, súng đạn treo kín cả một bức tường.
Cả hai bước rất nhẹ, nhưng Tống Khai Vũ nhận ra, dù mình cố nhẹ đến mấy, vẫn không thể sánh được với sự lặng như mèo của Đồng Chiêu.
Sau khi đi một vòng không thấy người hay xác sống nào, họ mới bắt đầu lục lọi vũ khí:
"Đừng ham nhiều quá rồi dùng không nổi, anh từng chơi PUBG chưa? Chọn cái đơn giản dễ xài là được rồi… buông ngay cây súng bắn tỉa đó xuống, em không muốn thấy anh cầm súng bắn tỉa rồi áp mặt solo với zombie đâu."
Tống Khai Vũ xấu hổ đặt xuống cây súng anh rất thích.
Đồng Chiêu cầm một khẩu SCAR, trầm ngâm: "Không hiểu sao, em thấy cầm mấy cây này lại quen lắm, cứ như là vừa chạm vào đã biết dùng rồi ấy."
"Hả? Sao lại thế?" Tống Khai Vũ ngạc nhiên.
"Chắc tại em là giáo viên thể dục chăng?"
2
0
1 tuần trước
22 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
