0 chữ
Chương 4
Chương 40: Giận dữ
Nói xong, Đồng Chiêu hơi nhíu mày, biểu cảm thoáng hiện vẻ khó chịu, như thể bị xúc phạm vậy.
Hai gương mặt, một trời một vực.
Tuy Hứa Châu bước chân vào giới giải trí cũng đã tút tát lại ngoại hình, từ cô em gái thanh thuần thành thiếu nữ xinh xắn, nhưng vẫn chẳng cùng đẳng cấp với Đồng Chiêu.
Đặc biệt khi ánh hào quang bật lên, đừng nói người sống, đến cả mấy món trang sức bạc tỷ cũng chỉ như phông nền mờ nhạt bên cạnh cô.
Nhìn thế nào…
Cũng chẳng giống chị em.
Đám thiếu gia thì vốn tính thật thà, chẳng ai buồn để tâm đến cảm xúc của một “con riêng” như Hứa Châu: “Không giống, không giống chút nào, Đồng Chiêu xinh hơn hẳn.”
“Tôi cũng thấy chẳng giống.”
Nghe xong, mặt Hứa Châu tái đi vì bối rối, cau mày đầy ấm ức, chẳng còn vẻ hung hăng như khi tìm tới nhà trước đó, thay vào đó là dáng vẻ đáng thương của “nạn nhân”.
Ngụy Trạch Khải càng thấy chướng mắt: “Ninh Tri Dịch, lo quản bạn gái cậu đi, bạn gái gì mà quản chuyện bạn tôi tới đây? Tôi là người lái xe đưa cậu ấy tới đấy.”
Nghe thấy lời mình muốn nghe, Hứa Châu càng tin chắc, Đồng Chiêu cũng giống y như vai Thần quý phi, chỉ biết dựa vào đàn ông mà sống.
Và cô ta cũng đã từng nói câu đó với Ninh Tri Dịch.
Chắc giờ trong mắt chàng thanh mai trúc mã chung ngày xưa, Đồng Chiêu đã hoàn toàn “sa ngã” rồi!
Ninh Tri Dịch thất vọng nhìn Đồng Chiêu: “Những gì cậu thể hiện trong phim là bản năng, không lừa được ai đâu, bộ mặt thật của cậu y chang Thần quý phi kia, tôi cứ nghĩ cậu không giống người khác, là cô gái độc lập.”
Nghe mà đã quá đi chứ!
Nếu không vì tình huống không phù hợp, Hứa Châu thật muốn vỗ tay cho anh ta, cổ vũ anh ta nói thêm vài câu nữa!
Chị kế thích Ninh Tri Dịch, chắc chắn nghe thế sẽ bị tổn thương, rồi muốn chứng minh bản thân.
Như vậy khả năng cao là sẽ nhận lời đóng bộ phim tận thế không phù hợp kia!
Nhưng chỉ một tích tắc sau, toàn bộ phong tình yêu kiều vừa rồi của Đồng Chiêu lập tức thay đổi.
Những người đứng sau cô không thấy gì, nhưng người đối diện là Ninh Tri Dịch lập tức cảm nhận được sát khí cuồn cuộn như sóng tràn đến trước mặt!
Cứ như có một thanh kiếm vô hình xé gió bay tới, kề sát ngay trán anh ta.
Từ ngày xuyên về, Đồng Chiêu luôn kiên trì tu luyện.
Tuy chưa kết đan nhưng đã đạt đến cảnh giới quanh thân phủ linh khí.
Những lời của Ninh Tri Dịch vừa rồi đã kích hoạt “Lục tiên trưởng” đang ngụp lặn trong tâm trí cô, thậm chí còn khiến bản thể giận dữ đến mức chiếm quyền điều khiển thân xác... trong vòng nửa phút.
Ninh Tri Dịch hoàn toàn không lường trước, bị linh khí ập tới khiến đầu gối bủn rủn, té nhào ngay tại chỗ.
[Để tôi bổ đôi tên nhóc quỷ này đi! Cái giọng điệu này giống hệt tên phu quân ngày trước của tôi!!]
[Lục tiên trưởng, bình tĩnh!]
[Chiêu Chiêu đang sống ở xã hội pháp trị, không được gϊếŧ người.]
Các nhân cách trong đầu rối rít can ngăn.
Vốn hay tranh giành spotlight với Lục tiên trưởng, lần này Thần quý phi lại cười hớn hở cổ vũ: [Đáng đời, cứ mạnh tay vào! Tên nhóc này dám coi thường bổn cung? Dựa vào đàn ông thì sao? Bổn cung dựa là phải đẳng cấp! Có bản lĩnh thì khiến thiên tử cũng phải quỳ liếʍ váy! Loại hàng như thằng nhóc này đến cầm giày cho Chiêu Chiêu cũng không xứng!]
Lục tiên trưởng vẫn còn chưa hả giận, lại tung thêm một đòn kiếm khí vô hình chém gãy đầu gối Ninh Tri Dịch, sau đó mới chịu trả quyền kiểm soát lại cho Đồng Chiêu.
Cô biết rõ, trong vòng một chén trà, Ninh Tri Dịch chắc chắn không đứng dậy nổi.
“Anh Tri Dịch, anh… anh mau đứng dậy đi…”
Hai gương mặt, một trời một vực.
Tuy Hứa Châu bước chân vào giới giải trí cũng đã tút tát lại ngoại hình, từ cô em gái thanh thuần thành thiếu nữ xinh xắn, nhưng vẫn chẳng cùng đẳng cấp với Đồng Chiêu.
Đặc biệt khi ánh hào quang bật lên, đừng nói người sống, đến cả mấy món trang sức bạc tỷ cũng chỉ như phông nền mờ nhạt bên cạnh cô.
Nhìn thế nào…
Cũng chẳng giống chị em.
Đám thiếu gia thì vốn tính thật thà, chẳng ai buồn để tâm đến cảm xúc của một “con riêng” như Hứa Châu: “Không giống, không giống chút nào, Đồng Chiêu xinh hơn hẳn.”
“Tôi cũng thấy chẳng giống.”
Nghe xong, mặt Hứa Châu tái đi vì bối rối, cau mày đầy ấm ức, chẳng còn vẻ hung hăng như khi tìm tới nhà trước đó, thay vào đó là dáng vẻ đáng thương của “nạn nhân”.
Nghe thấy lời mình muốn nghe, Hứa Châu càng tin chắc, Đồng Chiêu cũng giống y như vai Thần quý phi, chỉ biết dựa vào đàn ông mà sống.
Và cô ta cũng đã từng nói câu đó với Ninh Tri Dịch.
Chắc giờ trong mắt chàng thanh mai trúc mã chung ngày xưa, Đồng Chiêu đã hoàn toàn “sa ngã” rồi!
Ninh Tri Dịch thất vọng nhìn Đồng Chiêu: “Những gì cậu thể hiện trong phim là bản năng, không lừa được ai đâu, bộ mặt thật của cậu y chang Thần quý phi kia, tôi cứ nghĩ cậu không giống người khác, là cô gái độc lập.”
Nghe mà đã quá đi chứ!
Nếu không vì tình huống không phù hợp, Hứa Châu thật muốn vỗ tay cho anh ta, cổ vũ anh ta nói thêm vài câu nữa!
Như vậy khả năng cao là sẽ nhận lời đóng bộ phim tận thế không phù hợp kia!
Nhưng chỉ một tích tắc sau, toàn bộ phong tình yêu kiều vừa rồi của Đồng Chiêu lập tức thay đổi.
Những người đứng sau cô không thấy gì, nhưng người đối diện là Ninh Tri Dịch lập tức cảm nhận được sát khí cuồn cuộn như sóng tràn đến trước mặt!
Cứ như có một thanh kiếm vô hình xé gió bay tới, kề sát ngay trán anh ta.
Từ ngày xuyên về, Đồng Chiêu luôn kiên trì tu luyện.
Tuy chưa kết đan nhưng đã đạt đến cảnh giới quanh thân phủ linh khí.
Những lời của Ninh Tri Dịch vừa rồi đã kích hoạt “Lục tiên trưởng” đang ngụp lặn trong tâm trí cô, thậm chí còn khiến bản thể giận dữ đến mức chiếm quyền điều khiển thân xác... trong vòng nửa phút.
[Để tôi bổ đôi tên nhóc quỷ này đi! Cái giọng điệu này giống hệt tên phu quân ngày trước của tôi!!]
[Lục tiên trưởng, bình tĩnh!]
[Chiêu Chiêu đang sống ở xã hội pháp trị, không được gϊếŧ người.]
Các nhân cách trong đầu rối rít can ngăn.
Vốn hay tranh giành spotlight với Lục tiên trưởng, lần này Thần quý phi lại cười hớn hở cổ vũ: [Đáng đời, cứ mạnh tay vào! Tên nhóc này dám coi thường bổn cung? Dựa vào đàn ông thì sao? Bổn cung dựa là phải đẳng cấp! Có bản lĩnh thì khiến thiên tử cũng phải quỳ liếʍ váy! Loại hàng như thằng nhóc này đến cầm giày cho Chiêu Chiêu cũng không xứng!]
Lục tiên trưởng vẫn còn chưa hả giận, lại tung thêm một đòn kiếm khí vô hình chém gãy đầu gối Ninh Tri Dịch, sau đó mới chịu trả quyền kiểm soát lại cho Đồng Chiêu.
Cô biết rõ, trong vòng một chén trà, Ninh Tri Dịch chắc chắn không đứng dậy nổi.
“Anh Tri Dịch, anh… anh mau đứng dậy đi…”
2
0
1 tuần trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
