0 chữ
Chương 28
Chương 28: Tội
Trong hậu cung.
Thần quý phi chẳng những không hề tỏ ra nhún nhường, mà ngày nào cũng ăn mặc diễm lệ đến mức phô trương, gần như muốn mặc luôn triều phục ra ngoài, khiến các phi tần khác ghen tỵ đến đỏ mắt.
Nhưng dù có trừng mắt như thỏ cũng vô ích, Minh Đế chỉ yêu nàng.
“Ngọc Chi, dạo này ta thường mơ thấy lời biểu tỷ nói trước khi chết.”
Cung nữ lớn bên cạnh vội vàng quỳ xuống an ủi: “Bẩm nương nương, đó chỉ là lời nói vớ vẩn của người sắp chết, vì không làm gì được nương nương nên mới buông ra những câu như vậy, nếu thực sự có bản lĩnh thì đã chẳng chết như vậy rồi.”
Cung của Thần quý phi được quản lý nghiêm ngặt như thùng sắt, mà chính nàng cũng ngông nghênh kiêu ngạo, khiến cả đám hạ nhân đi theo từ khi vào cung cũng mang chút thói kiêu căng với bên ngoài.
Ngay cả khi người chết rồi, trong mắt Ngọc Chi cũng chỉ là kẻ nói bậy, dám trù ẻo nương nương của mình.
Trước khi bị ban lụa trắng, hoàng hậu từng chỉ tay vào Thần quý phi mà mắng: “Đồ yêu nữ bất trung bất hiếu bất nghĩa, ngươi nghĩ dùng sắc đẹp thì có thể giữ được bao lâu? Bổn cung sẽ chờ ngươi dưới đó… chờ đến khi ngươi thất sủng, thân bại danh liệt…”
Hoàng hậu hận biểu muội phản bội, hận Minh Đế vô tình, lại càng hận Trần gia mù quáng vì quyền lực mà không nghĩ đến tình cảnh của nàng ta trong cung.
“Người đừng sợ, nương nương, hay để nô tì xin ngự y ít thuốc an thần?”
“Ta mà sợ ả ta?" Thần quý phi bật cười: “Từ lúc vào cung, ta chưa từng biết sợ là gì, khi còn sống ta không sợ, thì sau khi chết lại càng không, về khoản võ nghệ, nàng ta làm sao so được với ta?”
Phải rồi.
Nàng vốn chỉ là một nữ tử chi thứ của Trần gia, khác với biểu tỷ tiểu thư danh giá được định sẵn sẽ làm hoàng hậu.
Hồi nhỏ nàng còn từng trèo cây, sau khi biết mình sẽ vào cung thì đã học múa để lấy lòng hoàng đế.
Tay chân mảnh mai nhưng đầy sức mạnh.
Kể cả có xuống âm phủ, Thần quý phi cũng tự tin có thể đè biểu tỷ mình ra mà đánh.
Nàng nhắm mắt lại, nụ cười nhạt đi: “Chỉ là… vốn muốn đấu cả đời thôi mà.”
Nắng chiều xuyên qua song cửa, chiếu lên làn da trắng mịn như ngọc, đẹp đến rạng ngời.
Một phân cảnh mới được thêm vào trong tuyến chính, Thần quý phi lại sai người tìm thuốc độc.
Cung nữ và thái giám chẳng lấy gì làm lạ.
Nương nương của họ bày mấy trò nghịch ngợm như rắc bột ngứa là chuyện thường.
Có chết ai thì cũng chẳng sao.
Nhưng đúng là từ trước đến nay, chưa từng thấy nàng khiến ai sẩy thai, hay hại chết hoàng tử.
Dường như… tâm trí nàng chưa bao giờ đặt vào chuyện con cái.
Nói về tiền triều.
Trần gia tạo phản song song với một tuyến kẻ địch ngoại bang.
Nếu muốn giành được sự ủng hộ từ một đại tộc khác thì phải xử tử tai họa trong cung.
Minh Đế nổi giận, rối bời, lần đầu tiên hắn cảm nhận được làm hoàng đế không phải muốn gì được nấy, điều đó càng khiến hắn kiên quyết muốn gom tất cả quyền lực về tay cùng với những cánh tay thân tín của mình là nam phụ số hai và ba.
Dù chưa từng gặp mặt, nhưng nam phụ số hai và ba đều rất ghét Thần quý phi.
Họ cho rằng chính nàng đã làm hỏng việc.
Trong một phân cảnh, hai người nhắc đến Thần quý phi, mỉa mai rằng nàng quả nhiên chỉ là một nữ nhân ngu muội, đến cái chết vì đại cục cũng không biết lựa chọn cho đúng.
Đạo diễn trầm ngâm: “Câu thoại này nữ khán giả nghe chắc chắn sẽ nổi giận, ngoài chuyện Thần quý phi suốt ngày chỉ chơi với cung nữ, trêu mèo chọc chó, cùng lắm là bắt nạt vài phi tần, thế mà cũng gán cái tội tày trời sao?”
Thần quý phi chẳng những không hề tỏ ra nhún nhường, mà ngày nào cũng ăn mặc diễm lệ đến mức phô trương, gần như muốn mặc luôn triều phục ra ngoài, khiến các phi tần khác ghen tỵ đến đỏ mắt.
Nhưng dù có trừng mắt như thỏ cũng vô ích, Minh Đế chỉ yêu nàng.
“Ngọc Chi, dạo này ta thường mơ thấy lời biểu tỷ nói trước khi chết.”
Cung nữ lớn bên cạnh vội vàng quỳ xuống an ủi: “Bẩm nương nương, đó chỉ là lời nói vớ vẩn của người sắp chết, vì không làm gì được nương nương nên mới buông ra những câu như vậy, nếu thực sự có bản lĩnh thì đã chẳng chết như vậy rồi.”
Cung của Thần quý phi được quản lý nghiêm ngặt như thùng sắt, mà chính nàng cũng ngông nghênh kiêu ngạo, khiến cả đám hạ nhân đi theo từ khi vào cung cũng mang chút thói kiêu căng với bên ngoài.
Trước khi bị ban lụa trắng, hoàng hậu từng chỉ tay vào Thần quý phi mà mắng: “Đồ yêu nữ bất trung bất hiếu bất nghĩa, ngươi nghĩ dùng sắc đẹp thì có thể giữ được bao lâu? Bổn cung sẽ chờ ngươi dưới đó… chờ đến khi ngươi thất sủng, thân bại danh liệt…”
Hoàng hậu hận biểu muội phản bội, hận Minh Đế vô tình, lại càng hận Trần gia mù quáng vì quyền lực mà không nghĩ đến tình cảnh của nàng ta trong cung.
“Người đừng sợ, nương nương, hay để nô tì xin ngự y ít thuốc an thần?”
“Ta mà sợ ả ta?" Thần quý phi bật cười: “Từ lúc vào cung, ta chưa từng biết sợ là gì, khi còn sống ta không sợ, thì sau khi chết lại càng không, về khoản võ nghệ, nàng ta làm sao so được với ta?”
Nàng vốn chỉ là một nữ tử chi thứ của Trần gia, khác với biểu tỷ tiểu thư danh giá được định sẵn sẽ làm hoàng hậu.
Hồi nhỏ nàng còn từng trèo cây, sau khi biết mình sẽ vào cung thì đã học múa để lấy lòng hoàng đế.
Tay chân mảnh mai nhưng đầy sức mạnh.
Kể cả có xuống âm phủ, Thần quý phi cũng tự tin có thể đè biểu tỷ mình ra mà đánh.
Nàng nhắm mắt lại, nụ cười nhạt đi: “Chỉ là… vốn muốn đấu cả đời thôi mà.”
Nắng chiều xuyên qua song cửa, chiếu lên làn da trắng mịn như ngọc, đẹp đến rạng ngời.
Một phân cảnh mới được thêm vào trong tuyến chính, Thần quý phi lại sai người tìm thuốc độc.
Cung nữ và thái giám chẳng lấy gì làm lạ.
Nương nương của họ bày mấy trò nghịch ngợm như rắc bột ngứa là chuyện thường.
Có chết ai thì cũng chẳng sao.
Dường như… tâm trí nàng chưa bao giờ đặt vào chuyện con cái.
Nói về tiền triều.
Trần gia tạo phản song song với một tuyến kẻ địch ngoại bang.
Nếu muốn giành được sự ủng hộ từ một đại tộc khác thì phải xử tử tai họa trong cung.
Minh Đế nổi giận, rối bời, lần đầu tiên hắn cảm nhận được làm hoàng đế không phải muốn gì được nấy, điều đó càng khiến hắn kiên quyết muốn gom tất cả quyền lực về tay cùng với những cánh tay thân tín của mình là nam phụ số hai và ba.
Dù chưa từng gặp mặt, nhưng nam phụ số hai và ba đều rất ghét Thần quý phi.
Họ cho rằng chính nàng đã làm hỏng việc.
Trong một phân cảnh, hai người nhắc đến Thần quý phi, mỉa mai rằng nàng quả nhiên chỉ là một nữ nhân ngu muội, đến cái chết vì đại cục cũng không biết lựa chọn cho đúng.
Đạo diễn trầm ngâm: “Câu thoại này nữ khán giả nghe chắc chắn sẽ nổi giận, ngoài chuyện Thần quý phi suốt ngày chỉ chơi với cung nữ, trêu mèo chọc chó, cùng lắm là bắt nạt vài phi tần, thế mà cũng gán cái tội tày trời sao?”
2
0
1 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
