0 chữ
Chương 17
Chương 17: Nỗi lòng
Từ Tử Kiến vốn là người bề ngoài thô ráp nhưng nội tâm lại tinh tế, đối xử với lớp trẻ như cô thì càng thêm chu đáo.
Dù là người đã quen cứng rắn như Đồng Chiêu cũng không khỏi thấy mềm lòng, ngoan ngoãn để chú đạo diễn an ủi một lúc, tỏ ra rất biết ơn và tiếp nhận.
Ăn cơm xong, Đồng Chiêu rời đi trước.
Đạo diễn vẫn ngồi nhâm nhi trà, chưa được yên tĩnh bao lâu thì Tống Vãn Trạc bước đến ngồi đối diện.
“Đạo diễn, chú với Đồng Chiêu thân lắm à?”
Tống Vãn Trạc có ngoại hình điển trai, lông mày kiếm, mắt sáng như sao, vẻ ngoài chính trực và hấp dẫn.
Cách nói chuyện cũng luôn tươi sáng, dễ gần, là kiểu nam diễn viên trẻ được khán giả ở mọi lứa tuổi yêu thích.
Đạo diễn rất ít khi thấy anh ta mang dáng vẻ do dự, thiếu tự tin như lúc này, không khỏi thấy tò mò: “Con gái của bạn cũ muốn đóng phim, thì tôi kéo một tay thôi, lúc thử vai khiến cậu khó chịu à? Nhưng khi quay thật thì con bé cũng điều chỉnh khá tốt mà?”
“Không phải khá... mà là rất tốt.”
Tối qua xem bản thô mà Tống Vãn Trạc xấu hổ đến mức lăn lộn trên giường, không thể chợp mắt.
Tưởng thế đã là khổ cực lắm rồi.
Ai ngờ khổ còn dài tập phía sau.
Khó khăn lắm mới ngủ được năm tiếng trong cơn mơ màng, sáng dậy thì ký ức trong phim như ùa về, cảnh bản thân bị áp lực từ triều đình, suốt ngày phải tự thuyết phục mình xử tử con gái phản thần, chiếm đến một phần ba tình tiết chính.
Thế mà anh ta không chỉ gạt bỏ mọi phản đối, phong Trần tần làm quý phi, còn thuận theo ý nàng, lấy "Thần" làm phong hiệu, vinh sủng tột đỉnh...
M* kiếp, đúng là nghiện thật rồi!
Vừa rồi từ xa nhìn thấy Đồng Chiêu, Tống Vãn Trạc suýt nữa không kiềm chế được mà bước đến ôm lấy “bảo bối tâm can của trẫm”.
Anh ta đem nỗi khổ trong lòng kể ra.
“Bây giờ tôi cứ nhắm mắt lại là thấy gương mặt Đồng Chiêu, đó là quý phi của Minh Đế mà! Thật đấy, chỉ xem bản thô có thể chưa thấy rõ, nhưng Minh Đế thật sự bị quý phi quyến rũ đến cuồng si rồi, lúc lên triều còn nghĩ đến nàng ấy, thì chuyện tôi nghĩ đến cô ấy khi tập gym buổi sáng cũng là bình thường đúng không ạ?”
Việc diễn viên bị ảnh hưởng bởi cảm xúc trong vai diễn là chuyện thường.
Vì thế, ở các đoàn phim lớn thường sẽ có bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp đi kèm.
Tuy nhiên "Minh Đế Ngoại Truyện" đã được đánh giá trước khi quay, xác định là không có yếu tố gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm lý (như gϊếŧ người, phóng hỏa...), nên không bố trí bác sĩ.
Vậy nên khi diễn viên gặp vấn đề, thường tìm đến đạo diễn.
Và do Tống Vãn Trạc thân thiết với đạo diễn Từ, nên càng dễ bộc bạch.
Tống Vãn Trạc thật sự rất khổ tâm.
Nhưng vừa ngẩng đầu lên, đã thấy đạo diễn Từ cười rất vui vẻ.
Tống Vãn Trạc: “...Cười trên nỗi đau của người khác, chú còn lương tâm không?”
“Xin lỗi, xin lỗi.” Đạo diễn Từ thu lại nụ cười, nhưng vẫn không giấu được vẻ vui mừng: “Hai người đã có phản ứng hóa học tốt đến vậy, chắc chắn khán giả cũng cảm nhận được, cậu cũng có thể rửa sạch cái danh ‘diễn cảnh tình cảm không có cảm xúc’ rồi.”
Phim điện ảnh thần tượng vốn nổi tiếng là dễ đóng.
Dù sao cũng toàn trai xinh gái đẹp, sau khi nhập vai theo mô-típ định sẵn thì chuyện phát sinh cảm xúc trong phim chẳng có gì khó.
Huống hồ phim thần tượng mà, nhân vật thường đơn giản, cốt truyện nhanh gọn, ai nấy đều là thiếu gia tổng tài hoặc minh tinh.
Chỉ cần có khuôn mặt đẹp, diễn xuất nhựa tí cũng được khán giả chấp nhận.
Nhưng loại kịch bản dễ như thế, Tống Vãn Trạc lại không đóng tốt nổi.
Dù là người đã quen cứng rắn như Đồng Chiêu cũng không khỏi thấy mềm lòng, ngoan ngoãn để chú đạo diễn an ủi một lúc, tỏ ra rất biết ơn và tiếp nhận.
Ăn cơm xong, Đồng Chiêu rời đi trước.
Đạo diễn vẫn ngồi nhâm nhi trà, chưa được yên tĩnh bao lâu thì Tống Vãn Trạc bước đến ngồi đối diện.
“Đạo diễn, chú với Đồng Chiêu thân lắm à?”
Tống Vãn Trạc có ngoại hình điển trai, lông mày kiếm, mắt sáng như sao, vẻ ngoài chính trực và hấp dẫn.
Cách nói chuyện cũng luôn tươi sáng, dễ gần, là kiểu nam diễn viên trẻ được khán giả ở mọi lứa tuổi yêu thích.
Đạo diễn rất ít khi thấy anh ta mang dáng vẻ do dự, thiếu tự tin như lúc này, không khỏi thấy tò mò: “Con gái của bạn cũ muốn đóng phim, thì tôi kéo một tay thôi, lúc thử vai khiến cậu khó chịu à? Nhưng khi quay thật thì con bé cũng điều chỉnh khá tốt mà?”
Tối qua xem bản thô mà Tống Vãn Trạc xấu hổ đến mức lăn lộn trên giường, không thể chợp mắt.
Tưởng thế đã là khổ cực lắm rồi.
Ai ngờ khổ còn dài tập phía sau.
Khó khăn lắm mới ngủ được năm tiếng trong cơn mơ màng, sáng dậy thì ký ức trong phim như ùa về, cảnh bản thân bị áp lực từ triều đình, suốt ngày phải tự thuyết phục mình xử tử con gái phản thần, chiếm đến một phần ba tình tiết chính.
Thế mà anh ta không chỉ gạt bỏ mọi phản đối, phong Trần tần làm quý phi, còn thuận theo ý nàng, lấy "Thần" làm phong hiệu, vinh sủng tột đỉnh...
M* kiếp, đúng là nghiện thật rồi!
Vừa rồi từ xa nhìn thấy Đồng Chiêu, Tống Vãn Trạc suýt nữa không kiềm chế được mà bước đến ôm lấy “bảo bối tâm can của trẫm”.
Anh ta đem nỗi khổ trong lòng kể ra.
Việc diễn viên bị ảnh hưởng bởi cảm xúc trong vai diễn là chuyện thường.
Vì thế, ở các đoàn phim lớn thường sẽ có bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp đi kèm.
Tuy nhiên "Minh Đế Ngoại Truyện" đã được đánh giá trước khi quay, xác định là không có yếu tố gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm lý (như gϊếŧ người, phóng hỏa...), nên không bố trí bác sĩ.
Vậy nên khi diễn viên gặp vấn đề, thường tìm đến đạo diễn.
Và do Tống Vãn Trạc thân thiết với đạo diễn Từ, nên càng dễ bộc bạch.
Nhưng vừa ngẩng đầu lên, đã thấy đạo diễn Từ cười rất vui vẻ.
Tống Vãn Trạc: “...Cười trên nỗi đau của người khác, chú còn lương tâm không?”
“Xin lỗi, xin lỗi.” Đạo diễn Từ thu lại nụ cười, nhưng vẫn không giấu được vẻ vui mừng: “Hai người đã có phản ứng hóa học tốt đến vậy, chắc chắn khán giả cũng cảm nhận được, cậu cũng có thể rửa sạch cái danh ‘diễn cảnh tình cảm không có cảm xúc’ rồi.”
Phim điện ảnh thần tượng vốn nổi tiếng là dễ đóng.
Dù sao cũng toàn trai xinh gái đẹp, sau khi nhập vai theo mô-típ định sẵn thì chuyện phát sinh cảm xúc trong phim chẳng có gì khó.
Huống hồ phim thần tượng mà, nhân vật thường đơn giản, cốt truyện nhanh gọn, ai nấy đều là thiếu gia tổng tài hoặc minh tinh.
Chỉ cần có khuôn mặt đẹp, diễn xuất nhựa tí cũng được khán giả chấp nhận.
Nhưng loại kịch bản dễ như thế, Tống Vãn Trạc lại không đóng tốt nổi.
2
0
1 tuần trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
