TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 14
Chương 13: Trần tần

“Bản năng” của Tống Vãn Trạc tuy bị thiết lập là yêu nữ chính, nhưng giống như “ép ăn dưa leo”, có yêu cũng không thấy ngọt, ngoài kịch bản ra thì chẳng có gì ngọt ngào.

Còn Trần mỹ nhân thì sao?

Dù đổi một trăm hoàng đế, nàng vẫn khiến họ xiêu lòng.

Hôm sau không có cảnh của Đồng Chiêu, ai cũng tưởng chuyện đến đây là xong.

Tống Vãn Trạc có thể nói lời ngọt ngào dỗ người đã là một bước tiến lớn.

Không ngờ, sau khi lâm triều xong, Minh Đế lại hạ chỉ sắc phong Trần mỹ nhân thành Trần tần.

Từ mỹ nhân lên tần, đâu chỉ là vượt cấp, đúng là “nhảy lớp” luôn rồi!

Tống Vãn Trạc vốn là người rất quyết đoán.

Ái phi không muốn thay đổi tác phong?

Được thôi, vậy thì vấn đề là do vị phận.

Nâng cấp vị phận lên là xong chuyện.

Vì sao lại là tần?

Bởi người đứng sau nói móc nàng chỉ là một lương viên, nâng Đồng Chiêu lên đúng một bậc để đè cho đẹp!

Cả nhóm nhân viên hậu trường sau khi phân tích xong thì đồng loạt gật gù tán thưởng.

Biên kịch: “... Ừm, theo thiết lập trong kịch bản thì cô ấy phải bảy tập nữa mới được lên tần.”

Đạo diễn vỗ vai anh ta, cười: “Đây chính là phim bản năng đấy!”

Ai xem mà chẳng phải thốt lên, bản năng của Đồng Chiêu quá đỉnh.

Biên kịch bất lực, chỉ còn biết cầu mong cốt truyện về sau đừng quá vượt ngoài dự đoán.

Trước đây các nhà văn thường nói cảm tính rằng nhân vật trong truyện có suy nghĩ riêng, tác giả chỉ là người ghi lại, không thể điều khiển.

Không ngờ hôm nay, trong kỷ nguyên phim bản năng, nỗi phiền não đó lại thành sự thật.

Đồng Chiêu sau khi được phong làm “Trần tần” thì càng thêm ngạo nghễ.

Vui thì khỏi cần thỉnh an, cứ thế lười biếng nằm ườn trên giường ngủ nướng.

Buồn thì lại ăn diện lộng lẫy đi thỉnh an.

Hậu cung có quy định về phục sức, có màu không được mặc.

Nhưng Trần tần toàn mặc đồ do hoàng đế ban, bảo nàng vi phạm quy chế chẳng khác nào chỉ trích thánh thượng.

Thế là các phi tần khác chỉ có thể nén giận nhìn nàng khoe khoang, tức đến nghiến răng mà vẫn phải chịu.

Tuy thế, nhưng lâu lâu cũng có người chê nàng quê mùa, chỉ biết đeo vàng đắp ngọc, chẳng có chút hàm súc nào của tiểu thư danh môn khuê các.

Nhưng Đồng Chiêu chẳng thèm để tâm.

Đã đeo thì phải đeo loại to nhất, đắt nhất, ngọc phỉ thúy cỡ đại, dây chuyền hồng ngọc to tổ chảng cũng dám khoác lên người.

Nếu đổi lại là người nhan sắc bình thường, mặc vậy chỉ tổ bị lấn át cho tái mét.

Nhưng dưới góc máy cận cảnh đầy tư tâm của đạo diễn, Đồng Chiêu lấp lánh rực rỡ như bà hoàng, thật sự áp đảo toàn bộ hậu cung, khiến đám mỹ nhân đều như mờ nhạt không màu.

Tuy lời nói hành động chẳng hề tuân theo khuôn phép, nhưng mỗi cái nhấc tay nhấc chân của nàng lại mang theo vẻ lười biếng bất cần, như thể chẳng ai trên đời lọt được vào mắt

Tựa như dư hương lượn lờ sau khi nén trầm đã cháy hết, mờ mịt mê người, xa vời khó nắm bắt.

Khi mạch chính của “Minh Đế” phát triển đến đoạn chư hầu tiến cống, hoàng đế thưởng vật quý cho hai vị đại thần.

Ở Khánh Quốc, có phong tục dùng ngọc trai để ví với hiền tài, nên viên minh châu lớn nhất từ Đông Hải trở thành vật phẩm tranh đoạt giữa nam phụ 2 và 3, một nút thắt quan trọng trong kịch bản.

Thế nhưng…

Cảnh quay: Ngự thư phòng.

Nhân vật: Minh Đế và Hải tổng quản, chuẩn bị báo cáo danh sách cống phẩm.

Đó là kế hoạch trong kịch bản.

Nhưng trong tầm quan sát của nhóm hậu trường, Đồng Chiêu lại xuất hiện, ăn mặc cực kỳ giản dị, đột ngột xông vào.

Hả?!

Chỗ này có việc gì tới cô?

Cũng biết giành đất diễn quá nhỉ.

2

0

1 tuần trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.