Chương 39
Trở về qua khứ để yêu anh
Bé Andre khỏi ốm làm cô thấy nhẹ cả người. Tình mẫu tử là thứ thật kì lạ, mặc dù mất trí nhớ nhưng cô vẫn luôn cảm thấy có 1 sợi dây liên kết giữa cô và con. Cô cũng biết thời gian qua cô hơi nghiêm khắc với con, trong nhà cô trước kia ko như thế, bố mẹ con cái giống như bạn bè mọi thứ đều có thể chia xẻ với nhau, ko có chuyện đánh mắng, đánh thì cô chưa đánh Andre cái nào nhưng hình phạt thì vô khối, may thằng bé cũng ngoan nên giờ đã biết nghe lời hơn rồi. Con của cô lại là đứa rất tình cảm, nó cứ quấn quýt lấy cô ko rời, vậy, kế hoạch thay đổi, cô sẽ mang con theo, bỏ anh chồng vô dụng lại.
Sau khi giáo dục được con đưa nó vào khuôn khổ cô lại cưng chiều nó như trước thậm chí còn hơn vì nó vừa trải qua cơn bạo bệnh.
-Mẹ bế con!
Thế là lôi theo nhau nhằng nhẵng cả ngày.
-Mẹ bón cho con! Vừa nói vừa đưa miệng ra như chim non chờ mẹ mớm mồi, vậy là vợ anh lại bón cho nó từng thìa súp, ko còn chuyện "Lớn rồi tự ăn" như cô từng tuyên bố.
Anh thở phào nhẹ nhõm, có lẽ anh quá lo xa rồi, cô yêu con đến như thế làm gì có chuyện bỏ bố con anh.
Tay cô đã tháo bột sức khỏe cũng dần bình phục nên cô quay lại với công việc. Cô lại làm ở khách sạn mặc dù ngân hàng cũng đề nghị cô về làm lại giống như anh đã yêu cầu Khánh Phong. Cô đi tối ngày, tuy anh biết cô nghiện công việc nhưng thế này có vẻ hơi quá, và cô còn nghiện 1 thứ nữa: xem bói. Từ xưa cô đã thích đi xem bói nhưng giờ tần suất nhiều hơn rất nhiều, khiến cho anh cảm thấy lợn cợn. Phàn nàn thì cô bảo
-Anh đi lễ nhà thờ tôi có ý kiến bao giờ đâu, tôi tôn trọng tôn giáo của anh thì anh cũng đừng có can thiệp vào đức tin của tôi. Vậy là anh thôi nhưng ko yên tâm anh cho người theo dõi, và thế là anh phát hiện ra bí mật của cô.
Cô tỉnh dậy thấy tay mình bị còng vào cái cột đầu giường, cô ngạc nhiên, gì đây, chồng cô thích mấy trò khổ dâm sao. Quay lại phía chồng đang ngồi trên giường nhìn cô chằm chằm cô hỏi
-Trò gì nữa đây?
-À, tôi chỉ đang giữ vợ mình thôi, nghe đâu cô ấy định tìm cách quay lại thế giới của cô ấy.
"Vậy là anh ta biết rồi" cô nghĩ, đã cố giấu kín, ngụy trang đủ kiểu khi đi xem bói để hỏi cách quay về thời tương lai vẫn bị anh ta phát hiện.
Phải cô đi xem bói để tìm cách trở về, còn tìm được ở đâu, gặp ai khác được chứ, giải thích thế nào về câu chuyện lạ lùng của cô đây
-Thả tôi ra, anh ko thể làm thế này với tôi
-Ồ em ko biết rồi, tôi có thể làm nhiều thứ lắm đấy, đáng lẽ mất trí nhớ thì em cũng nên đi hỏi mọi người xem khả năng tôi làm được những gì chứ, nếu vậy em đã ko làm những trò liều lĩnh để tự đẩy mình vào tình cảnh này!
-Anh nghĩ còng tôi lại là giữ được tôi sao, anh chỉ có thể giam giữ thân xác của tôi chứ có thể giữ được trái tim tôi à?
Anh cười khẩy rồi đẩy cô xuống giường
-Có được cái thân xác này cũng vẫn tuyệt chứ còn hơn là em biến mất vĩnh viễn.
Chồng cô đúng là 1 gã tâm thần, từ ngày đó cô trở thành tù giam lỏng, mọi việc bị giới hạn trong phòng ngủ của 2 người, bé Andre giao lại cho bà nội chăm, hỏi thì chồng cô bảo cô ốm, đừng làm phiền. Chỉ đến đêm khi đi ngủ cô mới được tháo còng vì lúc ấy cửa phòng khóa rồi, cô ko trốn được. Sau 1 thời gian còng được nâng cấp thành dây xích "Để em được thoải mái hơn" chồng cô bảo vậy. Vâng, thoải mái ghê, ở nơi này thân cô thế cô chẳng nhờ vả được ai, ko tìm được cách trốn thoát cô càng lồng lộn. Thời này khái niệm bạo lực gia đình là thứ cực xa lạ, thậm chí vẫn còn quan niệm rằng chồng có quyền dạy bảo vợ, cô biết làm gì để thoát ra khỏi hoàn cảnh trớ trêu này đây.
Trừ lúc đi làm, cứ về tới nhà là chồng cô lại chui tọt vào phòng ở cạnh cô. Như 1 hành động mang tính biểu tượng, như anh ta nói, cô đi vệ sinh chồng cô cũng theo cùng. Đã là vợ chồng, dù ko hẳn ra vợ chồng, chẳng còn chỗ nào trên người nhau mà ko biết, ko có tính tốt tính xấu nào của nhau mà ko hiểu, cũng chẳng còn cái ngại ngần e ấp của lúc mới yêu, nhưng thế này thật quá lắm. Tuy vậy, cô đành nhịn, vì cô hiểu tính chồng, càng phản kháng anh ta sẽ càng đàn áp, chỉ cô chịu thiệt thôi.
Rụt rè cô nói với Alex
-Cho tôi gặp con được ko, tôi nhớ nó quá
Nhìn cô 1 lúc, anh ra mở cửa, cô thảng thốt
-Khoan, anh định cứ để thế này mà cho con vào sao?
-Sao ko?
-Thế anh định giải thích với con thế nào?
-À, thì cứ nói thật thôi, rằng mẹ nó bị phạt giống như nó mỗi lần hư cũng bị phạt đấy.
Cuối cùng có lẽ nhìn cô thảm quá nên anh ta cũng chịu tháo xích để cô thoải mái gặp con.
"Phải đưa con mình rời khỏi đây mau thôi, ko thể để nó sống với loại tâm thầm như vậy", ôm Andre trong lòng, cô nghĩ, trong đầu bao thứ nhảy nhót quay cuồng mà vẫn ko tìm được cách thoát ra khỏi bế tắc.
2
0
6 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
