0 chữ
Chương 26
Chương 26
Thời điểm Hàn Bạch Dật trở về thì có bảy tám người trẻ tuổi đứng chặn, đại thiếu gia Hàn gia vừa thấy Hàn Bạch Dật đi tới, liền cười lạnh một tiếng, chắn ngay Hàn Bạch Dật lại trước hoa viên, ngạo mạn nói: “Đại anh hùng của Hàn gia cũng trở lại rồi sao?”
Hàn Bạch Dật nhìn thoáng qua cửa của nhà cũ Hàn gia, yên lặng cuối đầu: "Anh trai.”
Hàn thiếu gia cười khẩy: “Đừng, cái danh anh trai này tao đảm không nổi a.”
Đại thiếu gia Hàn gia lớn với Hàn Bạch Dật hai tuổi, từ nhỏ đã được gia đình cung cấp vô số tài nguyên chất lượng tốt, đúng giờ uống Xúc Tiến Tề cao cấp để cải thiện tinh thần lực. Tuy nhiên, tinh thần lực của hắn chỉ đạt cấp A, và A cũng có sự phân chia mạnh yếu, trong đó, tinh thần lực của Hàn thiếu gia chỉ thuộc vào loại trung bình. Nếu không có sự trợ giúp của Xúc Tiến Tề, có lẽ cấp độ của hắn sẽ còn thấp hơn.
Dù biết rằng uống Xúc Tiến Tề quá nhiều có thể dẫn đến sự lệ thuộc và làm giảm khả năng tự lực, Hàn thiếu gia vẫn không muốn ai biết chuyện này.
Sự đố kị của hắn đối với Hàn Bạch Dật càng thêm rõ rệt, hốc mắt hắn đỏ ngầu, ánh mắt sắc như dao, nhìn chăm chăm vào Hàn Bạch Dật và nói: “Nếu mày đã phân hóa tinh thần thể, hôm nay bồi anh trai mày luyện tập đi, để tao xem thực lực của cấp S mạnh đến đâu?”
Tinh thần thể của Hàn Bạch Dật không có ở bên người, nhưng Hàn Bạch Dật muốn thì có thể triệu hồi nó nếu cần thiết. Tuy nhiên, Hàn Bạch Dật cảm nhận được rằng lúc này, báo nhỏ đang được Bạch Nặc Tư ôm trong tay và cảm nhận sự an ủi, vì vậy anh không thể triệu hồi nó đến đây.
Báo được thầy giáo nhỏ trấn an, thân là chủ thể, đương nhiên Hàn Bạch Dật cũng có thể cảm nhận được phần ấm áp ấy.
Hàn Bạch Dật mím môi, nhìn thẳng vào đại thiếu gia Hàn gia: “Hôm nay gia chủ có việc muốn nói với tôi, không tiện để lấy ra.”
Nhóm người trẻ tuổi phía sau đại thiếu gia Hàn gia vây lại, chế giễu: “Thế nào? Vừa mới phân hóa thành cấp S liền không coi đại thiếu gia ra gì à? Mày thật sự cho là gia chủ coi trọng mày thì mày có thể làm gì thì làm sao?”
Đại thiếu gia nghe được những lời này, sắc mặt càng lúc càng khó coi. Hắn sợ nhất chính là bị cướp đi vị trí người thừa kế.
Hàn Bạch Dật mím chặt môi, trong lòng không có ý định tranh đoạt vị trí thừa kế. Từ nhỏ, Hàn Bạch Dật đã không dám quá nổi bật, luôn cố gắng che giấu sự hiện diện của mình. Anh không muốn trở thành mục tiêu của sự chú ý, và nhiều lúc Hàn Bạch phải dùng hết sức mình để giấu kín chính mình. Tuy nhiên, nhóm người này luôn khiến Hàn Bạch Dật không thể tránh khỏi.
Hàn Bạch Dật nhíu mày, đứng yên tại chỗ, không biết phải làm gì tiếp theo.
Kết quả, như vô số lần trước, nhóm con cháu Hàn gia dùng danh nghĩa “huấn luyện chung” để đem Hàn Bạch Dật ra đánh đập một trận tàn nhẫn.
Hàn Bạch Dật nhìn thoáng qua cửa của nhà cũ Hàn gia, yên lặng cuối đầu: "Anh trai.”
Hàn thiếu gia cười khẩy: “Đừng, cái danh anh trai này tao đảm không nổi a.”
Đại thiếu gia Hàn gia lớn với Hàn Bạch Dật hai tuổi, từ nhỏ đã được gia đình cung cấp vô số tài nguyên chất lượng tốt, đúng giờ uống Xúc Tiến Tề cao cấp để cải thiện tinh thần lực. Tuy nhiên, tinh thần lực của hắn chỉ đạt cấp A, và A cũng có sự phân chia mạnh yếu, trong đó, tinh thần lực của Hàn thiếu gia chỉ thuộc vào loại trung bình. Nếu không có sự trợ giúp của Xúc Tiến Tề, có lẽ cấp độ của hắn sẽ còn thấp hơn.
Sự đố kị của hắn đối với Hàn Bạch Dật càng thêm rõ rệt, hốc mắt hắn đỏ ngầu, ánh mắt sắc như dao, nhìn chăm chăm vào Hàn Bạch Dật và nói: “Nếu mày đã phân hóa tinh thần thể, hôm nay bồi anh trai mày luyện tập đi, để tao xem thực lực của cấp S mạnh đến đâu?”
Tinh thần thể của Hàn Bạch Dật không có ở bên người, nhưng Hàn Bạch Dật muốn thì có thể triệu hồi nó nếu cần thiết. Tuy nhiên, Hàn Bạch Dật cảm nhận được rằng lúc này, báo nhỏ đang được Bạch Nặc Tư ôm trong tay và cảm nhận sự an ủi, vì vậy anh không thể triệu hồi nó đến đây.
Báo được thầy giáo nhỏ trấn an, thân là chủ thể, đương nhiên Hàn Bạch Dật cũng có thể cảm nhận được phần ấm áp ấy.
Nhóm người trẻ tuổi phía sau đại thiếu gia Hàn gia vây lại, chế giễu: “Thế nào? Vừa mới phân hóa thành cấp S liền không coi đại thiếu gia ra gì à? Mày thật sự cho là gia chủ coi trọng mày thì mày có thể làm gì thì làm sao?”
Đại thiếu gia nghe được những lời này, sắc mặt càng lúc càng khó coi. Hắn sợ nhất chính là bị cướp đi vị trí người thừa kế.
Hàn Bạch Dật mím chặt môi, trong lòng không có ý định tranh đoạt vị trí thừa kế. Từ nhỏ, Hàn Bạch Dật đã không dám quá nổi bật, luôn cố gắng che giấu sự hiện diện của mình. Anh không muốn trở thành mục tiêu của sự chú ý, và nhiều lúc Hàn Bạch phải dùng hết sức mình để giấu kín chính mình. Tuy nhiên, nhóm người này luôn khiến Hàn Bạch Dật không thể tránh khỏi.
Kết quả, như vô số lần trước, nhóm con cháu Hàn gia dùng danh nghĩa “huấn luyện chung” để đem Hàn Bạch Dật ra đánh đập một trận tàn nhẫn.
6
0
3 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
