0 chữ
Chương 17
Chương 17: Về nhà (1)
“Anh thật sự không thể thỉnh thoảng làm trái lời anh trai tôi một lần sao?”
Sau khi đám bạn bè không đáng tin cậy rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người Hạ Minh Liệt và Sầm Tễ.
Hạ Minh Liệt kìm nén cơn giận dữ, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ.
Sầm Tễ nhìn đôi mắt hung hãn của cậu ta đang trừng mình, thầm nghĩ nếu ánh mắt có thể biến thành thực thể, cậu ta nhất định sẽ dùng ánh mắt chém gϊếŧ mình trăm ngàn lần.
“Giám đốc Hạ là sếp của tôi, mà tôi nhận lương để làm việc, nên tự nhiên phải nghe theo lời phân phó của giám đốc Hạ.”
Sầm Tễ vẫn giữ nụ cười lịch thiệp trên môi, giọng điệu không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt.
Tuy nhiên, chính thái độ ôn ôn hòa hòa này lại khiến Hạ Minh Liệt lần nào cũng cảm thấy giống như đấm vào bông vậy, càng làm cậu ta tức giận thêm.
Cậu ta đứng bật dậy, tiến lại gần Sầm Tễ vài bước.
Hạ Minh Liệt rất cao, mới mười tám tuổi đã có được thân hình khiến nhiều người hâm mộ.
Với chiều cao một mét chín, bởi vì yêu thích đua xe địa hình và chơi bóng rổ, nên mọi đường nét trên cơ thể cậu ta đều khỏe khoắn và cân đối hơn người khác.
Chiều cao của Sầm Tễ vốn đã rất vượt trội trong đám thanh niên, nhưng khi thân hình cao lớn của thiếu niên di chuyển lại đây, vẫn tạo cho anh một cảm giác căng thẳng ngột ngạt.
Anh vô thức lùi ra sau hai bước.
Hạ Minh Liệt thấy vậy thì cười mỉa, nhướng mắt lên mỉa mai hỏi, “Nếu như tôi cũng cho anh tiền thì sao? Sau này anh có thể bớt can thiệp vào chuyện của tôi không, coi như không nhìn thấy gì hết?”
Sầm Tễ nhíu mày, giống như đang suy nghĩ nghiêm túc về đề nghị của cậu ta.
“Vậy thì không được, tôi đã ký hợp đồng lao động chính thức, là người có đạo đức nghề nghiệp. Huống hồ, hiện tại tôi tạm thời không thiếu tiền, không có ý định đi làm thêm.”
Nụ cười mỉa mai trên môi Hạ Minh Liệt cứng đờ, biểu cảm trên khuôn mặt thay đổi liên tục trong vài giây ngắn ngủi.
Sau một hồi giằng co, cậu ta không tình nguyện mà ra khỏi quán bar, đi theo Sầm Tễ lên xe.
Trên đường đi, sắc mặt của cậu thiếu gia nhà họ Hạ luôn tỏ ra khó chịu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Sầm Tễ đang lái xe đằng trước, ánh mắt đó giống như muốn đốt cháy xuyên qua gáy của thanh niên.
Sầm Tễ vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.
Phá hủy buổi tiệc tùng của cậu ta không phải là ý muốn của anh, anh chỉ đang làm tốt công việc của mình mà thôi.
Nhưng dường như cậu thiếu gia này đã xem anh như kẻ thù không đội trời chung.
Thôi kệ, thỉnh thoảng gánh vác trách nhiệm thay sếp cũng là điều khó tránh khỏi của nhân viên.
Với mức lương và hiệu suất cao như vậy, nếu công việc không có chút thử thách nào, anh sẽ cảm thấy lương tâm không yên.
Cuối cùng, anh đã thành công đưa Hạ Minh Liệt về nhà họ Hạ.
Sau khi đám bạn bè không đáng tin cậy rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người Hạ Minh Liệt và Sầm Tễ.
Hạ Minh Liệt kìm nén cơn giận dữ, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ.
Sầm Tễ nhìn đôi mắt hung hãn của cậu ta đang trừng mình, thầm nghĩ nếu ánh mắt có thể biến thành thực thể, cậu ta nhất định sẽ dùng ánh mắt chém gϊếŧ mình trăm ngàn lần.
“Giám đốc Hạ là sếp của tôi, mà tôi nhận lương để làm việc, nên tự nhiên phải nghe theo lời phân phó của giám đốc Hạ.”
Sầm Tễ vẫn giữ nụ cười lịch thiệp trên môi, giọng điệu không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt.
Tuy nhiên, chính thái độ ôn ôn hòa hòa này lại khiến Hạ Minh Liệt lần nào cũng cảm thấy giống như đấm vào bông vậy, càng làm cậu ta tức giận thêm.
Hạ Minh Liệt rất cao, mới mười tám tuổi đã có được thân hình khiến nhiều người hâm mộ.
Với chiều cao một mét chín, bởi vì yêu thích đua xe địa hình và chơi bóng rổ, nên mọi đường nét trên cơ thể cậu ta đều khỏe khoắn và cân đối hơn người khác.
Chiều cao của Sầm Tễ vốn đã rất vượt trội trong đám thanh niên, nhưng khi thân hình cao lớn của thiếu niên di chuyển lại đây, vẫn tạo cho anh một cảm giác căng thẳng ngột ngạt.
Anh vô thức lùi ra sau hai bước.
Hạ Minh Liệt thấy vậy thì cười mỉa, nhướng mắt lên mỉa mai hỏi, “Nếu như tôi cũng cho anh tiền thì sao? Sau này anh có thể bớt can thiệp vào chuyện của tôi không, coi như không nhìn thấy gì hết?”
Sầm Tễ nhíu mày, giống như đang suy nghĩ nghiêm túc về đề nghị của cậu ta.
Nụ cười mỉa mai trên môi Hạ Minh Liệt cứng đờ, biểu cảm trên khuôn mặt thay đổi liên tục trong vài giây ngắn ngủi.
Sau một hồi giằng co, cậu ta không tình nguyện mà ra khỏi quán bar, đi theo Sầm Tễ lên xe.
Trên đường đi, sắc mặt của cậu thiếu gia nhà họ Hạ luôn tỏ ra khó chịu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Sầm Tễ đang lái xe đằng trước, ánh mắt đó giống như muốn đốt cháy xuyên qua gáy của thanh niên.
Sầm Tễ vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.
Phá hủy buổi tiệc tùng của cậu ta không phải là ý muốn của anh, anh chỉ đang làm tốt công việc của mình mà thôi.
Nhưng dường như cậu thiếu gia này đã xem anh như kẻ thù không đội trời chung.
Với mức lương và hiệu suất cao như vậy, nếu công việc không có chút thử thách nào, anh sẽ cảm thấy lương tâm không yên.
Cuối cùng, anh đã thành công đưa Hạ Minh Liệt về nhà họ Hạ.
17
0
3 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
