TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 6
Chương 6: Đảo Xà Văn Hoa Hồng

Giao diện bỗng chốc tối sầm lại như thể mất nguồn năng lượng. Trước mắt Hạ An Chi chớp lóe vài lần, rồi vụt tắt.

Chiếc quang não dán sau tai cuối cùng cũng hạ nhiệt, trở lại trạng thái ổn định.

Hạ An Chi đưa tay chạm vào quang não, thấy giao diện trò chơi hiện ra. Cô cẩn thận đọc lại thông tin cá nhân của người sống sót và nhiệm vụ trò chơi từ trên xuống dưới. Cuối cùng phát hiện một dải băng đỏ mờ mờ hiện ở góc dưới bên phải giao diện.

Biểu tượng đó báo hiệu: “Hồng Hoàng Hậu không thể hoàn thành mệnh lệnh người chơi giao, Hạ An Chi cũng không thể định vị điểm nhiệm vụ.”

Cô xoa tay, dừng lại trước một gốc đại thụ có lá vàng úa, rồi dùng lực bàn chân, trèo lên thân cây.

Khi đã ở trên cao, cô cẩn thận quan sát, tìm ra một con đường nhỏ dẫn thông ra bờ biển.

Chân trời dường như càng lúc càng u ám, ánh sáng lờ mờ xung quanh thân cây cũng dần tan biến theo từng bước cô bò xuống.

Trò chơi này... còn khó chịu hơn cả bị nhiễu tinh thần — Hạ An Chi âm thầm suy nghĩ.

Cô vốn sống trong một thế giới máy móc với trí năng cao cấp. Hai mươi năm qua, chưa từng rời khỏi công nghệ và thời gian rời xa máy móc chỉ là con số 0.

Lần đầu đặt chân vào trò chơi, lần đầu chạm xuống mặt đất thật sự cảm giác lồi lõm, gồ ghề của nền đất hoàn toàn khác biệt với mặt sàn máy móc trơn nhẵn.

Hạ An Chi tự hỏi: “Mặt đất ở đây lúc nào cũng như vậy sao?”

Thật thật giả giả, sau khi đi qua sẽ để lại dấu vết, dẫm lên cảm giác như bản thân mình đột nhiên thực sự tồn tại.

Nhưng Hồng Hoàng Hậu không trả lời.

Cô ngồi xổm xuống, nhặt một nắm đất màu vàng, nhét vào túi.

“Thật tốt.”

Khi đứng dậy, Hạ An Chi nhận ra Phế Thổ có vẻ rất mới lạ, có đất thật, thậm chí còn tràn đầy sức sống hơn cả hình ảnh giả lập của thực tế ảo.

Nhưng nhiệt độ đang giảm quá nhanh.

Cô khẽ nhíu mày. Một luồng gió lạnh buốt thổi qua, những chiếc lá úa rơi đầy đất. Không khí dần tràn ngập sương mù xám trắng. Trên ngọn cây, thấp thoáng lộ ra một hình người.

Cách đó khoảng 3 mét, một thực thể đen kịt như khói, di chuyển ngoằn ngoèo như rắn đang tiến lại gần cô.

“Ngươi chạm vào cây của ta, vậy phải trả phí qua đường.” Một giọng nói vang lên.

Một bé gái treo ngược trên cây, thân hình nhỏ nhắn, máu me đầm đìa, không còn một tấc da lành lặn.

Da cô ta tái xanh, môi tím tái, hốc mắt trồi ra một con ngươi trắng dã, mũi méo mó đến không tưởng.

Trên đầu bé gái hiện ba chữ giao diện: 【Lâm Nhất Ngữ】. Cô ta trừng mắt nhìn Hạ An Chi, miệng há to, lộ ra chiếc lưỡi mục nát đang thè ra ngoài.

NPC xuất hiện rồi sao?

Hạ An Chi khựng lại, hỏi: “Ngươi muốn bao nhiêu phí qua đường?”

Lâm Nhất Ngữ giơ một ngón tay: “Ít nhất một cây nến hương.”

Hạ An Chi nhướn mày: “Vậy mà rẻ thế à?”

Cô còn tưởng là loại ác quỷ khó đối phó.

Ánh mắt Lâm Nhất Ngữ có phần kỳ lạ: “Một cây nến hương mà còn rẻ? Chẳng lẽ ngươi có nhiều vật tư lắm?”

Hạ An Chi: “... Không nhiều.”

Thực tế thì ngoài một khẩu súng nguyên tử, một hồ lô rượu, và chẳng còn gì khác đến cả dịch dinh dưỡng cũng không.

5

0

2 tháng trước

4 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.