Chương 92
Phân chia chiến lợi phẩm (2)
Vấn đề là… thứ này còn là tai hoạ ngầm. Nếu là game khác thì Tiêu Kiệt chẳng để tâm, dù là vũ khí tà ác cỡ nào cũng chỉ là vài dòng mô tả thêm thôi. Trong game sinh tử như thế này, ai mà biết vật phẩm thuộc ma đạo có ảnh hưởng thật sự đến người chơi hay không.
Nói chung ba món này có giá trị ngang ngửa nhau, khó mà phân định, chia kiểu gì cũng khiến hắn đau đầu.
Hắn từng chứng kiến không ít cảnh anh em chia chiến lợi phẩm không đồng đều rồi quay sang cãi vã. Chỉ vì một món đồ mà cả bang hội tan rã cũng chẳng phải chuyện hiếm. Đặc biệt với những game như Cựu Thổ thì càng phải cẩn trọng.
Chính vì vậy, khi trước Ta Muốn Thành Tiên rủ hắn gia nhập tổ đội, Tiêu Kiệt đã dặn kỹ là chiến lợi phẩm phải do hắn quyết định. Nói thì dễ, đến khi chia không hợp lý thì vẫn dễ gây bất mãn nội bộ.
Lần đánh BOSS này công lao lớn nhất tất nhiên là kế hoạch của hắn. Ta Muốn Thành Tiên cũng rất liều mạng nên cũng không thể để cậu ta trắng tay được.
Tiêu Kiệt muốn giữ lại hai món, chia cho Ta Muốn Thành Tiên một món, số tiền kia thì chia đôi là xong.
Nhưng... rốt cuộc hắn phải chia cho cậu ta món nào đây?
Trong lúc hắn còn đang suy nghĩ thì Ta Muốn Thành Tiên đã lên tiếng trước.
“Anh Phong, có thể cho em xin Ma phù được không? Em không cần mấy món còn lại. Em biết món này rất quý, không thể dùng tiền mà đo được, nhưng để cứu sống anh trai, em đành mặt dày xin anh một lần… Nếu thật sự không được, em có thể trả thêm tiền.” Giọng cậu ta vừa tha thiết, vừa như van nàn.
Tiêu Kiệt hơi ngạc nhiên: “Ý em là muốn dùng Ma phù để hồi sinh anh trai à? Hồi làm nhiệm vụ em đã đọc cuốn nhật ký đó rồi còn gì?”
“Không phải. Em biết Ma phù có tác dụng phụ, nhưng em đoán nó liên quan đến một tông môn bí ẩn nào đó. Nó đã từng giúp hồi sinh Điền Lý thị thì biết đâu cũng hồi sinh được người thật ngoài đời.
Dù món này có vẻ nguy hiểm, nhưng thứ này cũng đã xuất hiện trong game mấy trăm năm. Biết đâu tông môn đó đã nghiên cứu ra cách hồi sinh không có tác dụng phụ thì sao? Nói chung nó trùng khớp với mục tiêu chơi game của em, nên... em sẵn sàng trả thêm 100.000 tệ!”
Ra là vậy, Tiêu Kiệt thở dài, hắn vốn cũng chẳng quá hứng thú với Ma phù.
“Vậy đi, Ma phù cho em, hai món còn lại anh giữ. Coi như không chia tiền cho em, nhưng em cũng không cần thêm tiền cho anh. Dù sao cũng là hai người cùng đánh BOSS, đâu cần phải mua bán làm gì.
Anh phải nhắc em một câu, món này tên là "Ma phù", chứ không phải "Thần phù", cẩn thận kẻo gặp rắc rối. Ngoài ra, "Ma Hóa thuật" rất hữu dụng khi khai hoang đầu game, lúc anh bảo dùng thì đừng tiếc.”
“Đã rõ, cảm ơn anh Phong! Em không nói nhiều nữa, sau này anh cần gì, em sẵn sàng làm hết!” Ta Muốn Thành Tiên đột nhiên nói.
Tiêu Kiệt đưa Ma phù cho Ta Muốn Thành Tiên rồi nhét hai quyển sách còn lại vào ba lô. Về phần tiền, hắn chẳng khách sáo, gom hết một mình. Cuối cùng cũng kiếm được một khoản kha khá.
Sau đó, cả hai lại tranh thủ nhặt hết tiền rơi từ lũ bù nhìn rơm xung quanh. Tiêu Kiệt tính sơ sơ, lần này hắn lời được hơn 2000 văn. Chỉ tiếc là về sau không thể tiếp tục farm bù nhìn để lên cấp được nữa. Có vẻ ngày mai bọn họ phải đổi map thôi.
Xem lại thanh kinh nghiệm, Tiêu Kiệt mừng rỡ phát hiện chỉ còn hơn một trăm điểm nữa là lên cấp 5. Mới nãy Điền Hữu Tài đã cho hắn hơn bốn trăm điểm kinh nghiệm, đám bù nhìn kia cũng không chết uổng, giúp điểm kinh nghiệm của hắn tăng đến gần 90%.
Nhìn đồng hồ, bây giờ mới ba giờ rưỡi, hắn phải tranh thủ trời chưa tối cày nốt ít quái để lên cấp luôn.
Cần 15 điểm sức mạnh mới học được kỹ năng Nhận Phản, nên lần này hắn sẽ dồn hết 5 điểm thuộc tính vào sức mạnh.
Cả hai ăn chút đồ để hồi lại thể lực rồi thẳng tiến vào rừng nhỏ, bắt đầu bắn mấy con thú hoang trong đó.
Tầm bốn giờ rưỡi chiều, cuối cùng cả hai cũng lần lượt đạt cấp 5.
Về lại thôn làng, cả hai đều mệt rã rời. Suốt cả ngày tập trung cày cấp, đánh quái không ngừng nghỉ, đầu óc ai nấy đều căng như dây đàn. Bây giờ họ chỉ muốn nằm nghỉ một chút mà thôi.
Tiêu Kiệt vẫn nhờ Ta Muốn Thành Tiên giúp hắn một việc. Không chần chừ, Tiêu Kiệt dồn hết điểm vào sức mạnh và học được kỹ năng Nhận Phản.
Hắn thử vung tay trong không khí vài lần.
Kỹ năng này gần giống với chiêu Đỡ Đòn, phải bắt đúng hướng vung đao của đối thủ mới phát huy tác dụng. Khác biệt ở chỗ, Đỡ Đòn có thể giơ vũ khí lên sẵn để chờ đỡ, còn Nhận Phản thì chỉ có hiệu lực trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Nói thẳng ra thì chiêu này khó hơn nhiều, đòi hỏi khả năng phản xạ và phán đoán cực nhanh. May mà sau khi tăng điểm nhanh nhẹn, phản xạ của hắn cũng được cải thiện kha khá.
Khó thì khó nhưng hiệu quả của nó hoàn toàn xứng đáng. Nếu Nhận Phản thành công, hắn có thể phá chiêu của đối phương, khiến đối thủ rơi vào trạng thái mất cân bằng.
Đối thủ sẽ gần như bất động trong khoảng một giây, không làm được gì cả.
Tiêu Kiệt bảo Ta Muốn Thành Tiên đổi sang dùng gậy gỗ rồi tấn công mình để luyện tập Nhận Phản.
Thử đi thử lại mấy lần, sau khi bị đánh trúng năm sáu cái, hắn cuối cùng cũng thành công một lần.
0
0
1 ngày trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
