Chương 83
Đồ mới
Chia xong đồ BOSS, phần thu hoạch vẫn chưa hết.
Theo kinh nghiệm của Tiêu Kiệt, kho thóc này khả năng cao sẽ có đồ xịn giấu bên trong. Nếu không thì lão gia nhà họ Điền đã chẳng nhọc công giấu chìa khóa trên người.
Hai người cùng tiến vào kho, vừa bước vào, mắt cả hai đều sáng rực. Trong bóng tối, một chiếc rương gỗ to tướng hiện ra ngay trước mắt. Các góc rương còn được bọc đồng, nổi bật hẳn giữa nhà kho tồi tàn. Nhìn thôi đã có cảm giác "rương báu".
“Trong này chắc chắn là bảo vật của lão gia nhà họ Điền!” Ta Muốn Thành Tiên phấn khích, không chờ nổi mà bật nắp rương ra luôn.
Bùm!
Một đống tiền đồng từ trong rương bắn tung tóe khắp nơi, còn có đủ loại trang bị. Chớp mắt đồ đạc đã vương vãi đầy đất.
“Cái mụ nội nó!” Ta Muốn Thành Tiên giật nảy mình. Đây là lần đầu tiên cậu ta mở rương báu, không ngờ hiệu ứng lại hoành tráng như vậy.
Tiêu Kiệt cũng khá bất ngờ. Nhưng khi hai người cúi xuống nhặt và kiểm tra từng món đồ trên đất, sắc mặt Tiêu Kiệt lập tức đen sì, giận dữ chửi thề: “Mụ nội nó thiệt, lão Điền này là dân thu mua đồng nát hả? Sao lại gom cả đống rác thế này?”
Giày da sờn, bao tay da rách, áo giáp da dởm, thắt lưng vải mục… Toàn là đồ trắng, đồ xám, là rác không ai thèm nhặt, hơn nữa có tận mười bảy món!
Đúng là không hổ danh người đi lên từ tiết kiệm. Cách sống này đúng chất người có tuổi, quả là đồ tuy cũ như còn xài được thì cớ gì vứt đi.
Ngoài ra còn có hơn 500 văn tiền, mấy món trang sức không có chỉ số gì và một viên đá nhìn khá kỳ lạ.
[...
Ấn đá kỳ quái (chưa giám định)
- Miêu tả: Trên bề mặt khắc đầy ký hiệu lạ, trông có vẻ rất cổ xưa, cần giám định mới biết được công dụng cụ thể.
…]
Trong đống đồ này, có lẽ chỉ có viên này là còn chút giá trị. Mà... hắn còn chưa biết cách để giám định đồ, chuyện đẻ ra chuyện có khác! Thôi thì về thôn kiếm Vương Khải hoặc Dạ Lạc hỏi thử xem.
Dù đồ mở ra từ rương báu hơi chán một chút, nhưng Tiêu Kiệt vẫn khá hài lòng với lần thu hoạch này. Ít ra đống trang bị rác này cũng có thể bán lấy ít tiền, chưa kể bọn họ còn lấy được kha khá tiền game nữa. Hơn hết, trong rương còn có một con dấu đá chưa giám định, biết đâu lại là đồ xịn.
“Anh Phong, chúng ta tiếp tục đi, xử nốt con ma nhân cuối cùng đi. Em có cảm giác, cách mở cổng vào nhà chính nhà họ Điền tám chín phần là nằm trên người ông Điền Đại Ngưu kia.”
Bây giờ chỉ còn một con ma nhân cuối chưa diệt, nhìn tình hình thì khả năng cao đáp án chỉ có một.
Tiêu Kiệt lại lắc đầu: "Giờ trưa rồi, chúng ta quay về ăn đã, tiện dọn dẹp lại balo với mua thêm ít tên bắn, anh cũng sạch bách tên.”
Thật ra trong túi hắn vẫn còn hơn chục mũi tên lượm được trên Kẻ Nhai Xương, nhưng cơ chế hồi tên của game này đúng là khó hiểu. Rõ ràng lúc bắn con chuột khổng lồ kia tới bốn mươi mũi, đa số đều trúng người nó, vậy mà khi lục xác xong chỉ nhặt lại được mười ba mũi, không bổ sung thêm thì không ổn chút nào.
Hắn nhận ra một điều, quái nhỏ thì cận chiến được, nhưng nếu gặp quái to, dùng cung tên vẫn là an toàn nhất.
Hai người men theo đường cũ quay về làng, đúng ngay giờ cơm trưa. Tiêu Kiệt tiện tay làm gói mì, trong lúc chờ mì chín thì tranh thủ dọn dẹp balo. Đầu tiên là bán hết đống trang bị rác trong túi. Dĩ nhiên, trước khi bán, Tiêu Kiệt cũng soi xét kỹ một lượt. Đồ trên người hắn cũng chẳng ra gì, chỉ có thể đổi được cái nào hay cái đó. Cuối cùng, hắn cũng trang bị tạm đủ một bộ đồ cùi.
- Đầu: Nón lá lão ông
- Thân trên: Giáp da
- Tay: Găng vải bông
- Thân dưới: Quần dài nông dân
- Chân: Giày da mèo rừng (lam)
- Lưng: Áo choàng lãng khách
- Vũ khí: Đao Nhạn Linh, khiên sắt, cung săn, tên gỗ lông dỏm
Mặc tạm lên người nhìn cũng ra dáng game thủ.
Tám món trang bị rác bán được tổng cộng 345 văn.
Sáu tấm da chuột bán được 132 văn.
Trong rương lượm được 289 văn.
Cộng thêm mấy thứ rơi ra từ người rơm, tính sơ sơ buổi sáng cũng kiếm được hơn 1200 văn.
Đúng là kiếm tiền trong game nhanh hơn đi làm ngoài đời nhiều.
Tiếp theo là phần mua sắm vật tư.
Trước hết phải mua tên. Lần này Tiêu Kiệt quyết định mua nhiều thêm tí để phòng khi hết sạch tên giữa trận thì toi.
Hắn liếc qua bảng giá.
[...
Tên gỗ lông dỏm, +1 đâm xuyên, 5 văn/ mũi
Tên lông ngỗng, +2 đâm xuyên, 10 văn/ mũi
Tên răng sói, +3 đâm xuyên, 20 văn/ mũi
…]
Tiêu Kiệt không thèm nghĩ nhiều, thẳng tay bỏ qua mấy loại tên đắt tiền. Vì chút sát thương cộng thêm mà chi gấp mấy lần giá thì chẳng đáng. Hắn mua cho đủ một stack 100 mũi tên, món này xem ra cũng là hàng tiêu hao nên trữ càng nhiều càng tốt. Tốn hơn 400 văn, sửa vũ khí và khiên hết 73 văn nữa. May mà thịt chuột có thể làm thức ăn cho chó, chứ không lại tốn thêm cả đống tiền mua đồ ăn cho vật nuôi. Hồi máu cho chó hoàn toàn dựa vào đồ ăn, chiến đấu càng căng thì chó càng ăn nhiều.
À đúng, còn phải mua hai viên Đại lực hoàn. Lúc thả diều con chuột khổng lồ, Tiêu Kiệt đã phải dùng hết hai viên, bay 100 văn nữa. Chưa kể người cũng phải ăn. Mua thêm màn thầu… Cày quái thì hao thể lực mà hao thể lực thì độ no tụt không phanh…
Tiêu Kiệt tính toán sơ sơ, chỉ riêng phần bổ sung đồ đã bay mất tầm 600 đến 700 văn. Buổi sáng vất vả kiếm tiền, quay đi quay lại đã bay hơn phân nửa. Nhìn đống tiền còn lại trong túi chỉ còn đúng 665 văn, Tiêu Kiệt bất lực gãi đầu. Không ổn, nếu cứ tiêu kiểu này thì hắn sẽ không trụ nổi. Phải nghĩ cách tiết kiệm thôi.
1
0
1 tuần trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
