Chương 71
Chìa khóa hầm ngầm (2)
Thật là xui xẻo, chẳng lẽ phải kiếm vũ khí công thành mới phá được cửa này?
Cái cửa hầm chắc chắn ở bên trong nhà, mà không vào nổi cửa chính thì có chìa khóa cũng vô dụng.
Tiêu Kiệt lùi lại mấy bước, quan sát căn nhà, đầu óc bắt đầu vận hành hết công suất. Kinh nghiệm chơi game bao năm chạy băng băng trong đầu.
Hay là phải dùng khinh công nhảy lên mái rồi chui qua ống khói? Không đúng, kiểu nhà này ống khói bé tí, làm gì chui nổi người vào.
Khả năng lớn nhất vẫn là nằm ở cánh cửa này, có lẽ phải về lại tiệm vũ khí coi thử.
"Thành Tiên, rìu của em nặng bao nhiêu, sát thương thế nào?"
"Trọng lượng 12, sát thương chặt 21."
Chắc đây là vũ khí nặng nhất trong tiệm.
Nhìn ánh chiều tà dần buông, Tiêu Kiệt thở dài bất lực, giờ cũng 5 giờ chiều, thêm chút nữa là trời tối.
"Thôi, hôm nay tới đây thôi, về thôn đã, mai quay lại thử tiếp."
Ta Muốn Thành Tiên thì đang say cơn chém quái, không nỡ dừng: “Anh Phong, hay là mình cày thêm chút nữa đi."
Thật ra Tiêu Kiệt cũng hơi ngứa tay, chủ yếu là đám bù nhìn ma hóa này dễ đánh quá, sướng hơn nhiều so với đám sơn tặc mất hồn. Nhưng hắn biết rõ, chuyện gì cũng từ từ, không vội được.
"Không gấp, hôm nay mình đã lên được một cấp, có cày thêm cũng chẳng lên được nữa đâu, mai quay lại."
"Không thì mình log out ở đây luôn đi?"
"Đừng có ôm tâm lý may mắn như vậy nữa chứ, nhỡ mai login vào bị quái chặn là ngáp luôn đấy. Vào combat rồi là không thoát game được đâu."
Khả năng này tuy thấp, nhưng mà hễ dính phải thì xác định luôn.
Lỡ đâu gần đây spawn ra boss, hoặc có thuật sĩ cản thi nào dắt nguyên đám xác sống đi ngang qua coi như chết chắc… Thế nên không thể lơ là được.
"Mai quay lại tiếp, anh linh cảm chỗ này chắc chắn có đồ ngon."
Ngoái lại nhìn, đám bù nhìn giữa cánh đồng đã bị hai người dọn sạch gần một phần ba.
Mấy con quạ kia đang đậu trong ruộng, say mê mổ lúa, ăn uống no say.
Nói thật cũng phải cảm ơn bọn quạ này, đám bù nhìn ở đây công nhận quá dễ xơi, chỉ cần né được kỹ năng "Cái Ôm Rực Lửa" là ok, mà chỉ cần full máu thì cũng không đến nỗi bị sốc dame mà chết.
Bọn quạ này cũng chỉ chó ngáp phải ruồi, thử vận may dẫn bọn họ tới đây vì muốn mượn tay họ diệt bù nhìn cho chúng ăn lúa.
"Mấy đứa ăn từ từ nhé, bọn anh về đây, mai gặp lại."
"Quạ quạ! Cảm ơn loài người, cảm ơn cảm ơn!"
Chúng vừa kêu vừa tiếp tục điên cuồng mổ lúa, ăn cho thỏa thuê.
"Không cần cảm ơn, sau này chịu khó giúp bọn anh do thám tin tức là được."
"Quạ quạ, không thành vấn đề, quạ quạ!"
Tiêu Kiệt chào xong liền quay người đi về phía thôn, Ta Muốn Thành Tiên cũng đành tiếc nuối lẽo đẽo đi theo.
Đường về vô cùng suôn sẻ, băng qua rừng cây và đồng cỏ, từ xa xa đã nhìn thấy tường bao thôn Ngân Hạnh. Trong lòng lập tức dâng lên cảm giác như đã về tới nhà.
Về tới thôn, Tiêu Kiệt tranh thủ ghé tiệm rèn sửa đồ, tiện thể coi lại danh sách vũ khí. Tiếc là chẳng có món nào nặng hơn nữa.
"Hai ông hôm nay ra ngoài đánh quái à?"
Vương Khải nhìn thấy cả hai đã lên cấp 3, ngạc nhiên ra mặt.
"Ờ, sao? Muốn đi luyện cấp chung không?"
"Thôi thôi, tôi đã thề tuyệt đối không ra khỏi thôn." Vương Khải từ chối thẳng thừng, không chút do dự.
"Đi với bọn tôi cày vài cấp rồi về cũng được mà. Tăng vài cấp là có ngay vài chục điểm thuộc tính, lúc đó tố chất cơ thể cũng tăng gấp đôi luôn đấy."
"Ha ha, khỏi đi, tôi mà lên được mấy cấp thì kiểu gì cũng tham lam, muốn học skill, muốn farm đồ, cuối cùng nghiện game luôn, thế là xong phim. Chỉ có ngay từ đầu đã không dính vào thì mới an toàn được."
Mồm thì ra rả vậy nhưng trong giọng nói của gã không giấu nổi cảm xúc ghen tị.
Mỗi người một chí hướng, Tiêu Kiệt cũng không khuyên thêm gì. Hắn và Ta Muốn Thành Tiên cùng nhau về khách điếm chuẩn bị thoát game.
Trước khi thoát, Tiêu Kiệt tranh thủ kiểm kê lại thành quả cày cuốc hôm nay.
Thu hoạch được 4 món trang bị có trắng có xám, cũng đeo cả lên người.
Kiếm được 355 văn.
Nhặt được 1 chìa khóa hầm ngầm.
Thịt nai, thịt dê, thịt thỏ tổng cộng 12 miếng.
Da nai, sừng nai, da dê tổng cộng 6 bộ.
Tiêu hao mất 6 cái bánh bao, 1 bình máu, 1 viên Đại Lực hoàn, 17 mũi tên lông vũ dỏm, sửa đồ hết 135 văn.
Nhìn chung lợi nhuận cũng ổn, còn ngon hơn hẳn việc đi chặt củi hay chăn dê. Quan trọng nhất là cày được cấp, quan trọng nhất nhất nhất là cái cày cấp này đây.
Hôm nay chỉ mới khởi động nhẹ, vì thời gian có hạn nên mới lên được một cấp, nhưng ngày mai sẽ khác. Tiêu Kiệt có cảm giác trong nhà cũ của nhà họ Điền chắc chắn có thứ tốt, chỉ cần mở được thì kiểu gì cũng sẽ bật hẳn một pha.
Ban đầu còn tính quay lại cho mấy con chó ăn, nhưng trời lúc này đã sẩm tối. Bên ngoài cũng bắt đầu nguy hiểm, hắn đành chào tạm biệt Ta Muốn Thành Tiên, ai về giường nấy, ai thoát game nấy.
Trời hoàn toàn tối đen, màn đêm không trăng không sao bao trùm lên sơn thôn bé nhỏ tĩnh lặng này.
Thôn dân ai nấy đều trốn hết vào nhà, đóng chặt cửa nẻo, tắt luôn đèn đóm.
Ngay cả lính gác đêm cũng chuồn hết vào trong doanh trại.
Chỉ còn ông già gác đêm mặc áo đen, tay xách đèn dầu, lặng lẽ đi dọc con đường đất, lắc lư như bóng ma trong màn đêm, đều đều gõ mõ.
1
0
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
