Chương 56
Nhiệm vụ điều tra ngôi mộ cổ bí ẩn
"Đó là chuyện của ba năm trước, khi tôi đi săn trong rừng tình cờ phát hiện một kẻ mờ ám đang đào mộ trên núi Đông. Là thợ săn của thôn Ngân Hạnh tất nhiên tôi có trách nhiệm bảo vệ an toàn cho dân thôn, thế là tôi lặng lẽ bám theo kẻ đó, theo tới tận một khu mộ cổ sâu trong thung lũng. Tên bí ẩn đó chui vào trong mộ rồi biến mất, còn trên cánh cổng đá của ngôi mộ có khắc đúng ký hiệu như trên lá bùa này.
Nhưng lúc đó trời đã tối, tôi lại chỉ có một mình, không dám chắc trong mộ có gì nguy hiểm nên chưa dám vào sâu điều tra.
Ban đầu tôi định vài ngày sau gom người rồi quay lại điều tra.
Ai ngờ ngay ngày hôm sau vợ tôi lại ngã bệnh. Suốt ba năm qua tôi bận tối mắt chăm vợ chữa bệnh thành ra quên khuấy mất chuyện này. Giờ nhìn thấy thứ này tôi mới chợt nhớ ra."
Tiêu Kiệt nghe mà thầm nghĩ: "Ây da, ăn may kích hoạt nhiệm vụ kịch bản roài."
Ba năm trước chẳng phải đúng thời điểm game mở server sao? Nghĩa là từ lúc đó đến giờ chưa ai từng kích hoạt nhiệm vụ này cả.
Với nguyên tắc nhiệm vụ càng khó mở thì phần thưởng càng xịn, phần sau của nhiệm vụ này nhất định rất béo bở.
Hắn lập tức chen vào: "Rất rõ ràng, bên trong ngôi mộ cổ đó chắc chắn đang che giấu một bí mật gì đó, rất có thể con quỷ bộc này chính là do kẻ bí ẩn kia sai tới."
Ta Muốn Thành Tiên cũng vội vàng phụ họa: "Đúng đúng, chắc chắn là vậy."
Dương Bách Xuyên nghe xong, sắc mặt càng thêm khó coi: "Đáng ghét! Nếu thật sự là như vậy, tôi nhất định không tha cho tên đó!"
Nói rồi chú ta lại lộ vẻ khó xử, quay sang Ta Muốn Thành Tiên: "Vị tráng sĩ này, vợ tôi vừa mới hồi phục, tôi nhất thời không thể rời khỏi nhà. Không biết cậu có thể giúp tôi điều tra chuyện này được không?"
Ta Muốn Thành Tiên lập tức nhận nhiệm vụ: "Chuyện này cứ giao cho tôi."
Cùng lúc đó, Tiêu Kiệt cũng nghe thấy âm thanh quen thuộc của hệ thống.
[Hệ thống thông báo: Đồng đội của ngươi đã kích hoạt nhiệm vụ “Điều tra ngôi mộ cổ bí ẩn”, hắn chia sẻ nhiệm vụ này cho ngươi, ngươi có muốn nhận không?]
[Có/Không.]
Tiêu Kiệt lập tức chọn “Có”, còn Dạ Lạc lại bất ngờ chọn “Không”.
“Xin lỗi nhé, tôi không hứng thú với nhiệm vụ điều tra nên không tham gia đâu.”
Tiêu Kiệt thầm gào trong lòng: "Gì vậy chị hai, chuyện tốt lộ liễu thế mà cũng né được à?"
“Loại nhiệm vụ này chắc chắn phần thưởng cực kỳ hậu hĩnh, đâu phải lúc nào cũng có cơ hội gặp được. Hay là bọn mình lập đội đi, mọi người còn dễ hỗ trợ lẫn nhau.”
Dạ Lạc lại lắc đầu: “Xin lỗi, tôi có phong cách chơi game riêng, không thích lập đội với người khác.”
Nói xong liền lui sang một bên, tỏ rõ thái độ không muốn tham gia.
Chuyện này Tiêu Kiệt cũng hết cách. Cô gái này có chỉ số cảm giác cao, cấp bậc cũng cao, chắc chắn sẽ rất có ích trong loại nhiệm vụ điều tra thế này, nhưng khổ nỗi lại là kiểu người chơi thích solo.
Nhưng cũng không sao, nhiệm vụ này đâu có giới hạn thời gian, cùng lắm thì cứ đi đánh quái luyện cấp với Ta Muốn Thành Tiên trước, đợi lên cấp rồi quay lại làm cũng chưa muộn.
Lúc này, bên này vừa nhận xong nhiệm vụ, bên kia Dương Bách Xuyên mới như sực nhớ ra điều gì đó.
“Lần này tiêu diệt tà vật, thật sự nhờ công của ba… à không, hai vị, tôi xin cảm tạ.”
Tiêu Kiệt hỏi ngay: “Thế còn chuyện học làm thợ săn thì sao?”
“Đương nhiên là không thành vấn đề, từ nay về sau các cậu chính là đệ tử của tôi, có thể tới tìm tôi học hỏi bất cứ lúc nào.”
“Vậy sư phụ bao giờ thì dạy chúng trò cách làm thợ săn được nhỉ?”
“Ngày lành không bằng đúng dịp, cứ hôm nay luôn đi, theo tôi.”
Nói rồi liền dẫn hai người ra ngoài sân.
Tiêu Kiệt thầm nghĩ, game đúng là game thật, dù có mô phỏng chân thực tới mấy thì bản chất vẫn là có quy luật riêng.
Hôm qua mình chưa hoàn thành nhiệm vụ, Dương Bách Xuyên sống chết không chịu dạy, nói phải chăm sóc vợ.
Hôm nay nhiệm vụ vừa xong, lập tức vứt vợ sang một bên luôn.
Mà lúc nãy phát nhiệm vụ điều tra lại lấy cớ phải chăm sóc vợ không ra ngoài được, đúng kiểu nói xuôi nói ngược cho đủ bộ.
Cơ mà cũng chính vì thế mà hắn lại cảm thấy thân quen hơn. Dạng game vận hành theo logic game thế này, hắn rành lắm.
Ngược lại nếu như thật sự vận hành hoàn toàn theo logic đời thực, hắn còn thấy không quen nữa là.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã theo Dương Bách Xuyên tới bãi tập bắn ở sân sau. Dạ Lạc tuy không tham gia nhưng cũng không rời đi, chỉ đứng từ xa quan sát.
Dương Bách Xuyên (thợ săn):
“Muốn trở thành một thợ săn xuất sắc, quan trọng nhất là kỹ năng bắn cung. Hôm nay tôi sẽ dạy các cậu kỹ thuật dùng cung.
Kỹ năng đầu tiên khi bắn cung là tay phải vững, chỉ khi tay vững mới có thể nhắm đâu bắn đó. Nếu tay không vững thì không thể bắn chính xác, nên sau khi kéo cung nhất định phải bắn ra trước khi kiệt sức.
Thứ hai là ngắm, bắn cung nhìn thì dễ nhưng để học cách ngắm chuẩn không phải chuyện đơn giản. Khi mũi tên bay đi không phải là bay thẳng mà có độ cong nhất định, cho nên cần phải phán đoán trước quỹ đạo bay của nó.
Thứ ba là sức mạnh, cung càng mạnh thì kéo càng tốn sức, cung mạnh thì tên mới mạnh, muốn bắn chết mãnh thú thì nhất định phải có sức lực lớn.
Nào, hai cậu thử bắn vài mũi xem.”
[Hệ thống thông báo: Đã học được kỹ năng “Tinh thông Vũ khí Cung” (nhập môn), nhận được vũ khí tạm thời “Cung tập luyện” x1, “Tên tập luyện” ×10.]
1
0
1 tháng trước
4 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
