0 chữ
Chương 73
Chương 33.1: Tính sổ
Khi Trần Thứ rời khỏi nơi đó, bên ngoài trời đã tối đen, sao sáng lưa thưa, gió lùa bốn phía, lạnh đến rùng mình.
Cậu dùng di động gọi xe, sau đó đứng chờ ở cột đèn. Bỗng, trên má có thứ gì lạnh nhói lên một cái, Trần Thứ đưa tay sờ thử, mắt ngước nhìn trời, thế mới biết thì ra “mưa” đang xoay tròn rơi xuống, đậu lên áo khoác sẫm màu thành những bông tuyết trắng tinh.
Tuyết rơi rồi...
Sớm hơn năm ngoái tận hai tháng.
Trần Thứ từ từ buông tay xuống, không biết lại nghĩ tới chuyện gì; đột nhiên điện thoại đang nằm yên trong túi liên tục nhảy thông báo, thì ra là bạn bè trên mạng gửi thiệp online, chúc mừng đợt tuyết đầu tiên của năm nay.
Trần Thứ chỉ nhìn qua rồi ấn tắt màn hình. Cậu nhắm mắt tựa vào cột đèn phía sau, cảm nhận chút hơi ấm cuối cùng trên người biến mất dần theo cơn mưa tuyết không mời. Mãi tới lúc tài xế đến, ngồi vào trong xe, được gió ấm trong xe bọc lấy cậu mới lần nữa cảm nhận được ấm áp; xe taxi lao nhanh trong bóng tối, chạy về phía trường học.
Trần Thứ là sinh viên nghèo, phần lớn thời gian rảnh đều dành để làm thêm; trường lại có bảo vệ nên không thể thích đi đâu là đi được, bởi vậy lúc nhập học cậu đã xin cấp thẻ chứng nhận ra vào, cũng vì thường xuyên về trễ mà dì quản lý ký túc xá đã nhẵn mặt cậu luôn.
“Trần Thứ phải không, sao về trễ vậy con, lại ra ngoài làm thêm hả?”
Thấy Trần Thứ đang đứng ở ngoài gõ cổng, dì quản lý khoác tạm chiếc áo ấm, đi vội đôi dép lê, lẹt xẹt bước ra ngoài. Chiếc kính lão đeo trễ trên sống mũi không che được đôi tinh nhanh được mài dũa qua nhiều năm canh chừng đám sinh viên lén lút chuồn ra ngoài, bộ đồ bộ màu đỏ dày cộm, mái tóc xoăn tít rối bời, nhìn gần gũi thân thương đến lạ.
Trần Thứ gật đầu một cái, nghiêng người vào cửa, còn tiện tay giúp quản lý khép cửa lại: “Con xin lỗi, làm lỡ giấc ngủ của dì.”
“Dì trực ca đêm mà.”
Quản lý ký túc xá biết gia đình Trần Thứ không khá giả, cậu lại là người hiền lành thật thà, không giống đám con trai hết chạy nhong nhong lại cười ha há, hay bia bọt ghẹo gái ở trong trường, bởi vậy vừa thích lại vừa thương. Tuy rất ngán ngẩm mấy đứa nhỏ ồn ào, nhưng dì cũng hiểu ở cái tuổi này phải hoạt bát hiếu động một chút, không nên trầm đầm như Trần Thứ.
Dì mở cửa sổ, lấy một quả táo đỏ au từ bên trong ra dúi vào tay cho Trần Thứ, đôi mắt nghiêm nghị sau lớp kính dày chợt trở nên hiền lành: “Tết nhất đến nơi rồi, con cũng nghỉ bớt đi, tuyết rơi là trời lạnh lắm đấy, lần sau đừng về trễ như thế này nữa nhé, đây là táo con trai dì mang ở dưới quê lên, cầm một trái về ăn thử ha.”
Trần Thứ nhận táo, cậu đã sắp quên lần gần đây nhất mình nhận được sự tử tế từ người lạ là khi nào. Môi cậu ngập ngừng như có điều muốn nói, nhưng cuối cùng Trần Thứ chỉ im lặng, giơ quả táo trên tay lên rồi cười nói: “Vậy con về phòng đây, dì nhớ nghỉ ngơi sớm, con về sẽ rửa nó ăn ngay.”
Dì quản lý quay lưng về phía cậu, chân rảo bước về phòng mình, tay còn không quên vẫy vẫy: “Mau lên lầu đi, đèn đóm tắt hết mất rồi.”
Trường cậu cứ đúng 11h là tắt đèn, nhưng học sinh ai nấy đều tự sắm cho mình một chiếc đèn nho nhỏ. Khi Trần Thứ về phòng, đèn ở giường Vu Hối vẫn còn sáng, mấy giường khác đều trống không, chỉ có giường của Đoạn Thành Tài vừa tối vừa khuất ở bên trong nên cậu không thấy rõ.
Vu Hối đang chơi game, thấy có người đột nhiên đẩy cửa đi vào thì lập tức ló đầu ra khỏi màn giường xem thử. Phát hiện người về là Trần Thứ, cậu ta có vẻ hơi kinh ngạc: “Trần Thứ, sao lại về rồi?”
Lúc trước cậu ta là bạn ngủ giường trên của Đoạn Thành Tài, nhưng không biết vì sao ngày nào hai người này cũng kèn cựa với nhau, thế là Vu Hối đổi giường với người khác, qua nằm giường trên của Trần Thứ.
Trần Thứ đã nghỉ việc ở cửa tiệm nhà Vu Hối từ lâu, không ai biết dạo này cậu làm gì bên ngoài mà số lần về phòng chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng vì Trần Thứ lúc nào cũng đi đơn về chiếc, hết tiết là lặn mất tăm làm người khác muốn hỏi cũng không tìm được cơ hội, chỉ có Hồ Kim Ngôn là dám lèm bèm mấy câu.
Trần Thứ ừ nhẹ một tiếng: “Buồn ngủ nên tồi về đánh một giấc đây.”
Vu Hối nói: “Mấy khi có tuyết, người ta ai cũng ra ngoài chơi, tụi Hồ Kim Ngôn đi hẹn hò với bạn gái hết ráo, có mình ông là ngược đời tự nhiên chạy về phòng thôi.”
Cậu ta vừa mới chia tay bạn gái chưa đầy một tháng, giờ vẫn đang độc thân, nhưng Vu Hối không vì thế mà rầu rĩ, tay vẫn chơi game miệng vẫn nói cười: “May mà còn tôi với Đoạn Thành Tài ở nhà với ông, không là hôm nay ông cô đơn rồi.”
Trần Thứ nghe vậy thì dừng lại một chút, liếc mắt nhìn sang giường của Đoạn Thành Tài, góc ấy tối thui, không nhìn kỹ thì chẳng biết có ai đang nằm ở đó hay không: “Nó về từ bao giờ thế?”
“Hình như mới về hồi chiều.” Vu Hối không thích nấu người khác sau lưng như Hồ Kim Ngôn, cậu ta lúc nào cũng nấu ngay trước mặt, “Mặt mũi sưng vù, hỏi đánh nhau với ai thì không chịu nói, cứ thế nằm lăn quay ra giường, không phải còn thở chắc tôi tưởng nó về với ông bà luôn rồi á.”
Vu Hối lải nhải một thôi một hồi, nhưng Trần Thứ quá buồn ngủ nên sau lại chẳng nghe lọt chữ nào. Cậu cởϊ áσ khoác nằm lên giường, gần như là chạm gối thì mất luôn ý thức, trong mơ không có những thứ vẫn luôn quấy nhiễu cậu, chỉ có sự trống rỗng, trắng xóa đến lạc mất mọi phương hướng.
Vu Hối còn đang ở giường trên nói lảm nhảm một mình, nói rã họng mà không thấy ai ư hử gì lại vén màn ló đầu ra, tay cầm đèn pin nhỏ chiếu xuống giường Trần Thứ. Trần Thứ đã ngủ, mặt nhợt nhạt mệt mỏi, viền mắt sưng đỏ như vừa mới khóc xong.
Vu Hối hoang mang cất đèn đi, lẩm bẩm nói: “Ông trẻ này, đừng nói cũng thất tình à nha?”
Trần Thứ đẹp trai như thế mà cũng thất tình sao?
Thấy hai người bạn cùng phòng đều đã say giấc nồng, Vu Hối không chơi game nữa, tắt điện thoại nằm xuống ngủ luôn.
Máy sưởi trong phòng chạy ù ù, ru người vào trong giấc mộng đẹp, chỉ có tuyết bên ngoài càng rơi càng dày, cửa kính ở ban công đã phủ sương trắng xóa.
Sắp đến kỳ nghỉ đông, mấy ngày tới gần như không có tiết nên kể từ hôm đó, Trần Thứ ở lì luôn trong ký túc xá, cậu tắt máy, không xem không trả lời tin nhắn, mỗi ngày trừ ăn uống vệ sinh tắm rửa ra, thời gian còn lại đều nằm ì trên giường trông cực kỳ mệt mởi. Nhìn cậu cứ như muốn đem những đêm mất ngủ từ trước đến giờ bù lại hết.
Vu Hối thấy vậy, càng khẳng định cậu bạn của mình bị thất tình, bởi vậy một đứa cả ngày hê hê ha ha như cậu ta bỗng trầm tính đến lạ, không dám làm gì quấy rầy đến Trần Thứ.
Đến ngày thứ bảy, Trần Thứ như vừa kết thúc quá trình hồi sức, một lần nữa bật nguồn di động lên. Thông báo tin nhắn của cậu đã dài như cái sớ, thiếu chút nữa thì đơ luôn cả máy, chỉ là không có tin nhắn của Trang Nhất Hàn trong đó.
Vì, Trần Thứ đã chặn béng số của anh rồi.
Bù lại cậu nhận được một đống số lạ gọi đến, ước chừng phải mấy trăm cuộc.
Cậu dùng di động gọi xe, sau đó đứng chờ ở cột đèn. Bỗng, trên má có thứ gì lạnh nhói lên một cái, Trần Thứ đưa tay sờ thử, mắt ngước nhìn trời, thế mới biết thì ra “mưa” đang xoay tròn rơi xuống, đậu lên áo khoác sẫm màu thành những bông tuyết trắng tinh.
Tuyết rơi rồi...
Sớm hơn năm ngoái tận hai tháng.
Trần Thứ từ từ buông tay xuống, không biết lại nghĩ tới chuyện gì; đột nhiên điện thoại đang nằm yên trong túi liên tục nhảy thông báo, thì ra là bạn bè trên mạng gửi thiệp online, chúc mừng đợt tuyết đầu tiên của năm nay.
Trần Thứ chỉ nhìn qua rồi ấn tắt màn hình. Cậu nhắm mắt tựa vào cột đèn phía sau, cảm nhận chút hơi ấm cuối cùng trên người biến mất dần theo cơn mưa tuyết không mời. Mãi tới lúc tài xế đến, ngồi vào trong xe, được gió ấm trong xe bọc lấy cậu mới lần nữa cảm nhận được ấm áp; xe taxi lao nhanh trong bóng tối, chạy về phía trường học.
“Trần Thứ phải không, sao về trễ vậy con, lại ra ngoài làm thêm hả?”
Thấy Trần Thứ đang đứng ở ngoài gõ cổng, dì quản lý khoác tạm chiếc áo ấm, đi vội đôi dép lê, lẹt xẹt bước ra ngoài. Chiếc kính lão đeo trễ trên sống mũi không che được đôi tinh nhanh được mài dũa qua nhiều năm canh chừng đám sinh viên lén lút chuồn ra ngoài, bộ đồ bộ màu đỏ dày cộm, mái tóc xoăn tít rối bời, nhìn gần gũi thân thương đến lạ.
Trần Thứ gật đầu một cái, nghiêng người vào cửa, còn tiện tay giúp quản lý khép cửa lại: “Con xin lỗi, làm lỡ giấc ngủ của dì.”
Quản lý ký túc xá biết gia đình Trần Thứ không khá giả, cậu lại là người hiền lành thật thà, không giống đám con trai hết chạy nhong nhong lại cười ha há, hay bia bọt ghẹo gái ở trong trường, bởi vậy vừa thích lại vừa thương. Tuy rất ngán ngẩm mấy đứa nhỏ ồn ào, nhưng dì cũng hiểu ở cái tuổi này phải hoạt bát hiếu động một chút, không nên trầm đầm như Trần Thứ.
Dì mở cửa sổ, lấy một quả táo đỏ au từ bên trong ra dúi vào tay cho Trần Thứ, đôi mắt nghiêm nghị sau lớp kính dày chợt trở nên hiền lành: “Tết nhất đến nơi rồi, con cũng nghỉ bớt đi, tuyết rơi là trời lạnh lắm đấy, lần sau đừng về trễ như thế này nữa nhé, đây là táo con trai dì mang ở dưới quê lên, cầm một trái về ăn thử ha.”
Trần Thứ nhận táo, cậu đã sắp quên lần gần đây nhất mình nhận được sự tử tế từ người lạ là khi nào. Môi cậu ngập ngừng như có điều muốn nói, nhưng cuối cùng Trần Thứ chỉ im lặng, giơ quả táo trên tay lên rồi cười nói: “Vậy con về phòng đây, dì nhớ nghỉ ngơi sớm, con về sẽ rửa nó ăn ngay.”
Trường cậu cứ đúng 11h là tắt đèn, nhưng học sinh ai nấy đều tự sắm cho mình một chiếc đèn nho nhỏ. Khi Trần Thứ về phòng, đèn ở giường Vu Hối vẫn còn sáng, mấy giường khác đều trống không, chỉ có giường của Đoạn Thành Tài vừa tối vừa khuất ở bên trong nên cậu không thấy rõ.
Vu Hối đang chơi game, thấy có người đột nhiên đẩy cửa đi vào thì lập tức ló đầu ra khỏi màn giường xem thử. Phát hiện người về là Trần Thứ, cậu ta có vẻ hơi kinh ngạc: “Trần Thứ, sao lại về rồi?”
Lúc trước cậu ta là bạn ngủ giường trên của Đoạn Thành Tài, nhưng không biết vì sao ngày nào hai người này cũng kèn cựa với nhau, thế là Vu Hối đổi giường với người khác, qua nằm giường trên của Trần Thứ.
Trần Thứ đã nghỉ việc ở cửa tiệm nhà Vu Hối từ lâu, không ai biết dạo này cậu làm gì bên ngoài mà số lần về phòng chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng vì Trần Thứ lúc nào cũng đi đơn về chiếc, hết tiết là lặn mất tăm làm người khác muốn hỏi cũng không tìm được cơ hội, chỉ có Hồ Kim Ngôn là dám lèm bèm mấy câu.
Trần Thứ ừ nhẹ một tiếng: “Buồn ngủ nên tồi về đánh một giấc đây.”
Vu Hối nói: “Mấy khi có tuyết, người ta ai cũng ra ngoài chơi, tụi Hồ Kim Ngôn đi hẹn hò với bạn gái hết ráo, có mình ông là ngược đời tự nhiên chạy về phòng thôi.”
Cậu ta vừa mới chia tay bạn gái chưa đầy một tháng, giờ vẫn đang độc thân, nhưng Vu Hối không vì thế mà rầu rĩ, tay vẫn chơi game miệng vẫn nói cười: “May mà còn tôi với Đoạn Thành Tài ở nhà với ông, không là hôm nay ông cô đơn rồi.”
Trần Thứ nghe vậy thì dừng lại một chút, liếc mắt nhìn sang giường của Đoạn Thành Tài, góc ấy tối thui, không nhìn kỹ thì chẳng biết có ai đang nằm ở đó hay không: “Nó về từ bao giờ thế?”
“Hình như mới về hồi chiều.” Vu Hối không thích nấu người khác sau lưng như Hồ Kim Ngôn, cậu ta lúc nào cũng nấu ngay trước mặt, “Mặt mũi sưng vù, hỏi đánh nhau với ai thì không chịu nói, cứ thế nằm lăn quay ra giường, không phải còn thở chắc tôi tưởng nó về với ông bà luôn rồi á.”
Vu Hối lải nhải một thôi một hồi, nhưng Trần Thứ quá buồn ngủ nên sau lại chẳng nghe lọt chữ nào. Cậu cởϊ áσ khoác nằm lên giường, gần như là chạm gối thì mất luôn ý thức, trong mơ không có những thứ vẫn luôn quấy nhiễu cậu, chỉ có sự trống rỗng, trắng xóa đến lạc mất mọi phương hướng.
Vu Hối còn đang ở giường trên nói lảm nhảm một mình, nói rã họng mà không thấy ai ư hử gì lại vén màn ló đầu ra, tay cầm đèn pin nhỏ chiếu xuống giường Trần Thứ. Trần Thứ đã ngủ, mặt nhợt nhạt mệt mỏi, viền mắt sưng đỏ như vừa mới khóc xong.
Vu Hối hoang mang cất đèn đi, lẩm bẩm nói: “Ông trẻ này, đừng nói cũng thất tình à nha?”
Trần Thứ đẹp trai như thế mà cũng thất tình sao?
Thấy hai người bạn cùng phòng đều đã say giấc nồng, Vu Hối không chơi game nữa, tắt điện thoại nằm xuống ngủ luôn.
Máy sưởi trong phòng chạy ù ù, ru người vào trong giấc mộng đẹp, chỉ có tuyết bên ngoài càng rơi càng dày, cửa kính ở ban công đã phủ sương trắng xóa.
Sắp đến kỳ nghỉ đông, mấy ngày tới gần như không có tiết nên kể từ hôm đó, Trần Thứ ở lì luôn trong ký túc xá, cậu tắt máy, không xem không trả lời tin nhắn, mỗi ngày trừ ăn uống vệ sinh tắm rửa ra, thời gian còn lại đều nằm ì trên giường trông cực kỳ mệt mởi. Nhìn cậu cứ như muốn đem những đêm mất ngủ từ trước đến giờ bù lại hết.
Vu Hối thấy vậy, càng khẳng định cậu bạn của mình bị thất tình, bởi vậy một đứa cả ngày hê hê ha ha như cậu ta bỗng trầm tính đến lạ, không dám làm gì quấy rầy đến Trần Thứ.
Đến ngày thứ bảy, Trần Thứ như vừa kết thúc quá trình hồi sức, một lần nữa bật nguồn di động lên. Thông báo tin nhắn của cậu đã dài như cái sớ, thiếu chút nữa thì đơ luôn cả máy, chỉ là không có tin nhắn của Trang Nhất Hàn trong đó.
Vì, Trần Thứ đã chặn béng số của anh rồi.
Bù lại cậu nhận được một đống số lạ gọi đến, ước chừng phải mấy trăm cuộc.
5
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
