0 chữ
Chương 71
Chương 32.2: Chia ly
Trần Thứ đột ngột quay người không một lời báo trước, cậu giằng bả vai của Trang Nhất Hàn vào tường, ngọn lửa hờn giận bị đè nén bấy lâu chợt vụt lên, đem tất cả lý trí thiêu đốt thành tro bụi. Đôi mắt cười của Trần Thứ giờ đã đỏ quạch như máu, nơi ấy chất chứa sự oán hận không muốn người nào biết, cậu nghiến răng, hạ giọng hỏi anh: “Trang Nhất Hàn, anh không nỡ nhìn thấy Tưởng Tích chết, còn em chết thì anh đành lòng đúng không?!”
Trần Thứ cứ tưởng mình đã không quan tâm, nhưng giờ cậu mới biết, cậu để bụng rất nhiều.
Cậu để bụng mỗi buổi chiều cần mẫn làm cơm chờ Trang Nhất Hàn nhưng anh chưa một lần về ăn; Cậu để bụng năm nào Trang Nhất Hàn cũng tỉ mỉ chọn quà sinh nhật cho Tưởng Tích dù chỉ để khóa kín trong ngăn kéo; Cậu để bụng những món quà của mình luôn bị Trang Nhất Hàn giao cho trợ lý cất đi chứ không hề được mở ra; Thậm chí anh chưa bao giờ muốn mang cậu đến những nơi công khai, càng không cho phép cậu động chạm vào người...
Còn nữa, còn rất nhiều...
Trần Thứ cứ ngỡ mình đã quên, nhưng thì ra cậu nhớ kỹ từng lần một, ký ức đau đớn và trái tim hờn tủi của kiếp trước luôn giày vò cậu mỗi đêm tỉnh mộng. Giọt lệ nóng hổi tràn ra từ khóe mắt, nhỏ xuống mu bàn tay, bỏng cháy tận đáy lòng.
Trần Thứ rất muốn hỏi Trang Nhất Hàn có biết nước sông đêm đó lạnh lẽo thế nào không? Có biết người nhảy xuống đêm đó tuyệt vọng thế nào không? Có biết cậu vẫn luôn chờ một cái quay đầu của anh không? Vậy mà đến khi vòng tay tử thần ôm lấy cậu, cậu cũng chẳng thể chờ nổi một cái ngoảnh lại từ nơi anh...
Nhưng kiếp này, cậu chẳng thể chờ anh được nữa rồi.
Trần Thứ chỉ có thể đỏ mắt buông tay ra khỏi người Trang Nhất Hàn, vừa lắc đầu vừa từ từ lùi lại, tựa như buông bỏ một thứ cậu cược cả sinh mạng cũng không cách nào giành lấy.
Nếu được lựa chọn, Trần Thứ thà rằng chưa bao giờ gặp gỡ Trang Nhất Hàn, cho dù điều đó có khiến cậu chịu nhiều khổ cực đắng cay hơn, cho dù cả đời cậu phải sống lẳng lặng co ro trong khu xóm nhỏ không một ai hay biết. Bởi đổi lại là cậu chẳng cần phải oán hận bất kỳ ai, không cần vì một viên kẹo ngọt trong tay người khác mà đố kỵ đến mất ăn mất ngủ.
Đối với một vài người, thật ra cứu rỗi là thứ còn nặng nề hơn tính mạng. Đôi khi một chút tình cảm gieo xuống từ quá khứ phải trả lại bằng toàn bộ đau đớn cả cuộc đời, mà chưa chắc đã có thể trả hết.
Trang Nhất Hàn quen Trần Thứ đã lâu nhưng chỉ thấy cậu khóc đúng hai lần, một lần là hôm nay, một lần là hôm trước, khi cậu được anh cứu lên khỏi bể bơi. Hôm đó trời khuya người vắng, anh tận mắt nhìn thấy Trần Thứ rơi lệ trong giấc mộng, miệng lặp đi lặp lại gọi tên anh.
Trang Nhất Hàn không hiểu ý những câu mà Trần Thứ vừa nói, càng không hiểu vì sao cậu lại đau đớn phẫn nộ đến thế. Anh chỉ biết là cảm giác chưng hửng bỗng từ đâu ập đến, trái tim anh như có một bàn tay vô hình bóp nghẹt, đau đến mức phải khom lưng khuỵu gối, cả hít thở cũng trở nên khó khăn.
“Trần Thứ...”
Trang Nhất Hàn lảo đảo hai cái, anh nắm tay Trần Thứ, mặt tái xanh, mồ hôi lạnh ứa ra đầy trán, anh lắc đầu lia lịa, lắp bắp rặn từng từ: “Không... Không phải thế...
Anh đau đến mức không còn sức đứng vững, chỉ có thể dùng hết khả năng níu giữ lấy Trần Thứ. Anh sợ cậu thật sự quay người đi thẳng, không một giây chần chừ do dự. Nước mắt nóng bỏng lăn dài từ hốc mắt, hai mắt đỏ au như máu ngấm ra ngoài: “Anh không muốn để em chết... Sao anh có thể để em chết cơ chứ... Nếu hôm đó em là người rơi xuống... Anh có chết cũng phải cứu được em... Nhưng anh sẽ không như thế với Tưởng Tích, em hiểu không? Anh... Anh thật sự cho rằng biển hôm đó không có gì nguy hiểm...”
Kỳ thực khiến người từng đứng trên tòa cao té xuống đất hay thần phục cúi đầu không sướиɠ sung như người ta vẫn nghĩ, bởi ta sẽ luôn có cảm giác người này vốn không nên như thế, ta sẽ có suy nghĩ người này phải tiếp tục rực rỡ tỏa sáng hơn mới phải, ta sẽ tự hỏi lòng vì sao mình lại vô lý kéo người này xuống chốn trần ai?
Tỷ như bây giờ, Trần Thứ cảm thấy Trang Nhất Hàn không nên rơi nước mắt, không nên nức nở nghẹn ngào, càng không nên khóc đến mức không còn sức lực, phải ngồi xổm xuống đất phân bua với người mà anh từng xem nhẹ.
Trần Thứ đứng im nhìn Trang Nhất Hàn, lát sau, cậu mới làm ra hành động. Khi Trang Nhất Hàn hoảng hốt cho rằng Trần Thứ sẽ bỏ đi thì cậu lại chậm rãi ngồi xổm xuống, môi cười khẽ, hai tay nâng nhẹ mặt anh lên, những ngón tay lạnh lẽo khiến lòng anh trầm xuống: “Trang Nhất Hàn, sao anh lại khóc?”
Có gì đáng để khóc đâu?
“Lúc đó anh nói sẽ bao nuôi em một năm, sau một năm ai về nhà nấy không dây dưa làm phiền, giờ giải tán gọn gàng chẳng phải tốt hay sao?”
Dù thời hạn một năm còn chưa tới, nhưng tính ra cũng chỉ thiếu mấy ngày, đây là kết cục đã được định sẵn từ trước.
Trang Nhất Hàn nghe vậy, đồng tử co lại, thất kinh bấu chặt lấy tay cậu; hiển nhiên anh cũng không ngờ một câu bông đùa vu vơ lại đột ngột biến thành mũi dao nhọn đâm xuyên trái tim mình: “Không! Một năm gì chứ, ai cho giải tán! Anh chưa từng nghĩ đến chuyện hai chúng ta phải xa nhau!”
Trang Nhất Hàn đột nhiên ôm chầm lấy Trần Thứ, anh ôm trong hoảng loạn, ôm trong bất an, ôm chặt hết mức mình có thể, chỉ sợ một giây sau cậu sẽ dứt khoát quay lưng biến mất khỏi mắt anh. Anh va vấp nói lời xin lỗi: “Cho anh xin lỗi, Trần Thứ... Là lỗi của anh, anh biết ban đầu không nên tiếp cận em với tâm lý trêu ghẹo, em đánh anh cũng được mắng anh cũng được, anh sai rồi, cho anh sửa được không, đừng lấy chuyện chia tay ra dọa anh được không?”
Trần Thứ cứ tưởng mình đã không quan tâm, nhưng giờ cậu mới biết, cậu để bụng rất nhiều.
Cậu để bụng mỗi buổi chiều cần mẫn làm cơm chờ Trang Nhất Hàn nhưng anh chưa một lần về ăn; Cậu để bụng năm nào Trang Nhất Hàn cũng tỉ mỉ chọn quà sinh nhật cho Tưởng Tích dù chỉ để khóa kín trong ngăn kéo; Cậu để bụng những món quà của mình luôn bị Trang Nhất Hàn giao cho trợ lý cất đi chứ không hề được mở ra; Thậm chí anh chưa bao giờ muốn mang cậu đến những nơi công khai, càng không cho phép cậu động chạm vào người...
Trần Thứ cứ ngỡ mình đã quên, nhưng thì ra cậu nhớ kỹ từng lần một, ký ức đau đớn và trái tim hờn tủi của kiếp trước luôn giày vò cậu mỗi đêm tỉnh mộng. Giọt lệ nóng hổi tràn ra từ khóe mắt, nhỏ xuống mu bàn tay, bỏng cháy tận đáy lòng.
Trần Thứ rất muốn hỏi Trang Nhất Hàn có biết nước sông đêm đó lạnh lẽo thế nào không? Có biết người nhảy xuống đêm đó tuyệt vọng thế nào không? Có biết cậu vẫn luôn chờ một cái quay đầu của anh không? Vậy mà đến khi vòng tay tử thần ôm lấy cậu, cậu cũng chẳng thể chờ nổi một cái ngoảnh lại từ nơi anh...
Nhưng kiếp này, cậu chẳng thể chờ anh được nữa rồi.
Trần Thứ chỉ có thể đỏ mắt buông tay ra khỏi người Trang Nhất Hàn, vừa lắc đầu vừa từ từ lùi lại, tựa như buông bỏ một thứ cậu cược cả sinh mạng cũng không cách nào giành lấy.
Đối với một vài người, thật ra cứu rỗi là thứ còn nặng nề hơn tính mạng. Đôi khi một chút tình cảm gieo xuống từ quá khứ phải trả lại bằng toàn bộ đau đớn cả cuộc đời, mà chưa chắc đã có thể trả hết.
Trang Nhất Hàn quen Trần Thứ đã lâu nhưng chỉ thấy cậu khóc đúng hai lần, một lần là hôm nay, một lần là hôm trước, khi cậu được anh cứu lên khỏi bể bơi. Hôm đó trời khuya người vắng, anh tận mắt nhìn thấy Trần Thứ rơi lệ trong giấc mộng, miệng lặp đi lặp lại gọi tên anh.
“Trần Thứ...”
Trang Nhất Hàn lảo đảo hai cái, anh nắm tay Trần Thứ, mặt tái xanh, mồ hôi lạnh ứa ra đầy trán, anh lắc đầu lia lịa, lắp bắp rặn từng từ: “Không... Không phải thế...
Anh đau đến mức không còn sức đứng vững, chỉ có thể dùng hết khả năng níu giữ lấy Trần Thứ. Anh sợ cậu thật sự quay người đi thẳng, không một giây chần chừ do dự. Nước mắt nóng bỏng lăn dài từ hốc mắt, hai mắt đỏ au như máu ngấm ra ngoài: “Anh không muốn để em chết... Sao anh có thể để em chết cơ chứ... Nếu hôm đó em là người rơi xuống... Anh có chết cũng phải cứu được em... Nhưng anh sẽ không như thế với Tưởng Tích, em hiểu không? Anh... Anh thật sự cho rằng biển hôm đó không có gì nguy hiểm...”
Kỳ thực khiến người từng đứng trên tòa cao té xuống đất hay thần phục cúi đầu không sướиɠ sung như người ta vẫn nghĩ, bởi ta sẽ luôn có cảm giác người này vốn không nên như thế, ta sẽ có suy nghĩ người này phải tiếp tục rực rỡ tỏa sáng hơn mới phải, ta sẽ tự hỏi lòng vì sao mình lại vô lý kéo người này xuống chốn trần ai?
Tỷ như bây giờ, Trần Thứ cảm thấy Trang Nhất Hàn không nên rơi nước mắt, không nên nức nở nghẹn ngào, càng không nên khóc đến mức không còn sức lực, phải ngồi xổm xuống đất phân bua với người mà anh từng xem nhẹ.
Trần Thứ đứng im nhìn Trang Nhất Hàn, lát sau, cậu mới làm ra hành động. Khi Trang Nhất Hàn hoảng hốt cho rằng Trần Thứ sẽ bỏ đi thì cậu lại chậm rãi ngồi xổm xuống, môi cười khẽ, hai tay nâng nhẹ mặt anh lên, những ngón tay lạnh lẽo khiến lòng anh trầm xuống: “Trang Nhất Hàn, sao anh lại khóc?”
Có gì đáng để khóc đâu?
“Lúc đó anh nói sẽ bao nuôi em một năm, sau một năm ai về nhà nấy không dây dưa làm phiền, giờ giải tán gọn gàng chẳng phải tốt hay sao?”
Dù thời hạn một năm còn chưa tới, nhưng tính ra cũng chỉ thiếu mấy ngày, đây là kết cục đã được định sẵn từ trước.
Trang Nhất Hàn nghe vậy, đồng tử co lại, thất kinh bấu chặt lấy tay cậu; hiển nhiên anh cũng không ngờ một câu bông đùa vu vơ lại đột ngột biến thành mũi dao nhọn đâm xuyên trái tim mình: “Không! Một năm gì chứ, ai cho giải tán! Anh chưa từng nghĩ đến chuyện hai chúng ta phải xa nhau!”
Trang Nhất Hàn đột nhiên ôm chầm lấy Trần Thứ, anh ôm trong hoảng loạn, ôm trong bất an, ôm chặt hết mức mình có thể, chỉ sợ một giây sau cậu sẽ dứt khoát quay lưng biến mất khỏi mắt anh. Anh va vấp nói lời xin lỗi: “Cho anh xin lỗi, Trần Thứ... Là lỗi của anh, anh biết ban đầu không nên tiếp cận em với tâm lý trêu ghẹo, em đánh anh cũng được mắng anh cũng được, anh sai rồi, cho anh sửa được không, đừng lấy chuyện chia tay ra dọa anh được không?”
5
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
