TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 47
Chương 47: Chuyển nhượng

Sáng sớm hôm sau, Giang Phong mang theo đôi mắt thâm quầng đến quán.
Hôm qua đấu tranh cả đêm với trò chơi, không có phục vụ khách hàng, không có tố cáo, không có khiếu nại, trong trò chơi ba không này, người chơi Trái Đất không có quyền con người.
Nhiệm vụ chính vẫn là ?
Giang Phong đều nghi ngờ có phải ông chủ trò chơi này đi ăn nhậu gái gú cờ bạc thiếu nợ ba tỷ năm trăm triệu tiền vũ trụ, nên mang theo cô em vợ bỏ trốn rồi không.
May mà đạo cụ nhận được trong trò chơi vẫn có thể sử dụng bt.
Tuy rằng chỉ có một thùng giữ nhiệt và một biển quảng cáo.
Buổi sáng, chưa mở cửa làm ăn, Giang Phong ở sau bếp bị Giang Vệ Quốc chỉ huy nấu canh.
Giáo sư Lý cầm một túi công văn đi vào quán cơm Kiện Khang.
“Chú họ, chú đã họp xong ở Bắc Kinh về nhà rồi à?” Vương Tú Liên lau bàn chào hỏi.
Giáo sư Lý gật đầu cười với bà, hỏi: “Tiểu Phong có ở đây không? Tôi có chút văn kiện cần nó ký tên.”
“Văn kiện?” Nụ cười của Vương Tú Liên lập tức biến mất, nghiêm túc: “Thằng ranh con kia lại giở trò gì ở trong trường sao?”
“Không phải.” Giáo sư Lý bật cười, mở tập công văn ra, lấy một xấp văn kiện thật dày từ trong đó đưa cho Vương Tú Liên: “Là giấy chuyển nhượng bất động sản một nhà hàng, dưới danh nghĩa của bố tôi, tối vài ngày trước ông cụ gọi cho tôi, bảo tôi chuyển nhượng nhà hàng này cho Tiểu Phong.”
Vương Tú Liên nhận văn kiện, điều khoản bên trong chi chít dày đặc làm bà nhìn xem nhức cả đầu, nhưng bà vẫn đọc hiểu được vài chữ to trên cùng.
“Giấy thỏa thuận chuyển nhượng Thái Phong Lâu”
Thái Phong Lâu là cái gì? Hình như bố từng nhắc đến.
Trực giác của Vương Tú Liên nói cho bà biết, có chuyện lớn.
“Kiến Quốc, Tiểu Phong, bố, mau ra đây! Có chuyện rồi!” Vương Tú Liên hắng giọng gọi.
Năm phút sau.
Bốn người đều cầm một quyển văn kiện trầm mặc lật xem.
“Không được đâu Quân Minh, thứ này quá quý trọng, nhà anh không thể thu. Để anh đi nói với chú, Tiểu Phong không nhận được thứ này!” Thật ra Giang Vệ Quốc không hiểu lắm về chuyển nhượng nhà hàng, chuyển nhượng cổ phần, chuyển nhượng khế đất, v.v…, nhưng ông cụ lớn lên ở Thái Phong Lâu từ nhỏ, quá rõ ràng khu vực và diện tích của Thái Phong Lâu… Tuy rằng về sau chưa đến Bắc Kinh, nhưng bình thường cũng sẽ cầm điện thoại đọc bản tin, biết rõ căn hộ hai phòng ngủ ở Bắc Kinh là vài chục triệu, vậy Thái Phong Lâu thì sao?
Vài trăm triệu?
Mười mấy lần trăm triệu?
Giang Vệ Quốc không mặt dày như vậy được, để nhà họ Giang bọn họ nhận không thứ giá trị mười mấy lần trăm triệu của người khác.
Giang Phong cũng ngẩn ra.
Tuy rằng chưa thấy toàn cảnh Thái Phong Lâu, nhưng ít ra hắn từng vào sau bếp, có chút ấn tượng về nơi đó.
Đó là nhà hàng ở Bắc Kinh, tòa nhà riêng biệt!
Lại thật sự bảo tồn đến tận bây giờ!
Vợ chồng Giang Kiến Khang cũng biết tiến lùi, rối rít tỏ vẻ không thể nhận.
Giáo sư Lý khuyên nhủ: “Vệ Quốc, Thái Phong Lâu này là của nhà anh, bố em tìm mấy anh em anh hơn nửa thế kỷ, tuy rằng em không hiểu rõ lắm chuyện năm đó, nhưng ít nhiều gì vẫn biết một chút.”
“Nhà hàng này được mẹ em mua lại vào năm 1937 Dân quốc, khi mẹ còn sống vẫn nói Thái Phong Lâu vốn là sản nghiệp tổ tiên của nhà họ Giang, sau vì bố của mẹ hút thuốc phiện làm mất hết gia sản nên mới khiến Thái Phong Lâu đổi chủ, lại vì chiến loạn nên mới từ ba tỉnh Đông Bắc chuyển đi Bắc Bình. Sau đó… Haiz, khi sửa lại án sai, mẹ em đã qua đời, chính phủ trả lại Thái Phong Lâu, khi đó bị thay đổi khác xưa, bố em lại tốn nhiều công sức mới sửa về nguyên trạng. Giữ nó lại vốn vì hy vọng có một ngày có thể tìm thấy mọi người, tiếp tục mở lại Thái Phong Lâu.”
“Nhà em không có thiên phú buôn bán, em cũng không có con, Tiểu Phong là cháu em, bố em làm chủ, muốn chuyển nhượng Thái Phong Lâu cho Tiểu Phong, cứ nghe lời bố em đi.”
“Không được, không được.” Thái độ Giang Vệ Quốc kiên quyết.
Ông cụ không muốn Thái Phong Lâu sao?
Ông cụ tất nhiên muốn.
Giang Vệ Quốc vẫn nhớ, năm đó khi Giang Thừa Đức đang lẩn trốn, dùng một khoản tiền cuối cùng mua một tấm vé tàu đi Thượng Hải, đưa một ổ bánh ngô cuối cùng cho ông cụ, bảo ông cụ làm ra dáng con người, vinh quy bái tổ đến Bắc Bình mua lại Thái Phong Lâu.
Ông cụ muốn Thái Phong Lâu, nhưng phải là nhà họ Giang dùng vàng thật bạc trắng mua quang minh chính đại về, chứ không phải dựa vào tặng cho của họ hàng.
“Như vậy đi.” Thấy bốn người nhà họ Giang không đồng ý, giáo sư Lý đành lùi một bước: “Lần này em đến đây vốn định để Tiểu Phong ký văn kiện, lại cùng em đến Bắc Kinh làm giấy tờ. Hay chúng ta sửa lại nội dung văn kiện, chúng ta tìm văn phòng công chứng đánh giá tổng giá trị của Thái Phong Lâu, bán Thái Phong Lâu cho nhà anh, tiền có thể trả theo từng đợt.”
Giáo sư Lý nói như vậy, nhưng ông vốn không định lấy tiền.
Vương Tú Liên hơi do dự.
Bà nhận ra được, bố chồng rất muốn Thái Phong Lâu.
Nhưng một nhà hàng ở Bắc Kinh cần bao nhiêu tiền đây?
Ít nhất cũng phải vài trăm triệu?
Bà chỉ thiếu nợ nhà anh hai có tám trăm ngàn thôi đã khiến bà chắt bóp tiết kiệm đồ ăn, không muốn mua đồ tươi mới nhất, một lần thiếu nợ vài trăm triệu?
Trái tim dân thành thị nhỏ của Vương Tú Liên không chịu nổi.
Giang Vệ Quốc động lòng.
Giấc mộng lớn nhất hồi nhỏ của ông cụ là có thể đánh bại sáu người anh trai, trở thành đầu bếp chính của Thái Phong Lâu, giấc mộng về sau là có thể tích cóp đủ tiền về Bắc Kinh mua lại Thái Phong Lâu.
Thoáng cái đã trôi qua hơn nửa thế kỷ, cuối cùng ông cụ vẫn không về Bắc Kinh.
Hiện giờ văn kiện chuyển nhượng Thái Phong Lâu đang bày chói lọi ở trước mặt ông cụ, đối tượng chuyển nhượng là cháu nội ông cụ, thậm chí ông cụ không tìm ra lý do để từ chối.
“Được.” Giang Vệ Quốc đồng ý.
Cùng lúc đó, âm thanh nhắc nhở vang lên trong đầu Giang Phong.
“Ting, phát hiện một nhiệm vụ chính có thể lựa chọn: ‘Khai trương một lần nữa’: Để Thái Phong Lâu khai trương một lần nữa ở Bắc Kinh.”
“Cháu thì sao, Tiểu Phong?” Giáo sư Lý nhìn Giang Phong.
“Được ạ.” Giang Phong không thể từ chối.
Nợ mười mấy lần trăm triệu đấy.
Chân Giang Phong sắp như nhũn ra.
Nhưng hắn hiểu rất rõ, như này không chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ trò chơi, còn vì hoàn thành tâm nguyện của ông cụ.
Từ nhỏ đến lớn, ông cụ rất thích nhắc tới Thái Phong Lâu, Giang Phong hiểu rất rõ. Nếu Thái Phong Lâu thật sự có thể phát triển mở rộng ở trên tay bọn họ, chỉ sợ ông cụ sẽ hứng khởi đến mức nhận vị trí đầu bếp chính.
“Ngày mai Tiểu Phong sẽ theo em đến Bắc Kinh làm thủ tục chuyển nhượng.” Giáo sư Lý nói: “Như nhà hàng đã có khoảng bảy đến tám năm không quản lý, muốn khai trương lại lần nữa, khả năng hơi khó khăn.”
Giáo sư Lý chích ngừa cho bọn họ trước.
Dù sao lần này ông đến Bắc Kinh họp, nhìn thấy Thái Phong Lâu, hơi giống di tích văn vật không được bảo vệ tốt.
Nếu tu sửa lại thì phải cần một khoản chi phí không nhỏ.

28

0

2 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.