TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 14
Liên Hoàn Kế

"Có bao nhiêu quân tấn công?"

"Khoảng gần một vạn."

"Hừ vẫn chống đỡ được,các quân mau ra chống đỡ."

Ngay lập tức hai vạn quân được đưa ra thủ cánh phải,chặn đường quân Trần.

Hai bên gặp mặt liền nhanh chóng bày trận tấn công.

Thế trận của quân Trần thì như những mũi tên, thế trận quân Ngũ Quốc như những chiếc khiên, hai bên giao thủ kịch liệt,bên tấn công bên phòng thủ, chưa bên nào chiếm được thế trận.Mà lúc này từ cánh trái,quân Ngũ Quốc đã không canh phòng nữa, quân Trần ở cánh trái cũng liền lao ra tấn công,quân từ thành Giang U cũng ra khỏi thành,nhanh chóng hành quân theo hướng trực diện để nhanh chóng tấn công.

Nhanh chóng quân Trần cánh trái liền đánh thẳng vào quân bọn chúng, từ trên núi, mưa tên không ngừng chút xuống.

Lý Sách lúc này chửi thề:

"Tên nào đã cho quân canh núi rời hả."

"Đại nhân đó là Cố Lương."

"Cái gì,tên đó giám phản bội ta sao."

Tạm chưa tính giết ra kiếm đường lui trước."

Quân Ngũ Quốc không ngừng bị quân Trần tiêu diệt,bọn chúng liền muốn tập trung lực lượng giết ra một con đường máu tuy nhiên quân từ thành Giang U đã tới.

Bọc cả trước lẫn sau cùng xung quanh tứ phía, lại có được quân Trần tại trên núi trợ chiến,trận chiến coi như đã lật.

Ba canh giờ sau, quân Ngũ Quốc chính thức bị đánh bại,quân lính nhanh chóng bắt giữ rồi chia quân tiếp tục chi viện quân đang ở cánh phải bị quân Ngũ Quốc chặn nhưng nói đúng hơn thì phải là quân Trần kéo quân Ngũ Quốc ở lại mới đúng.

Thêm một canh giờ sau, cuộc chiến mới chính thức kết thúc,quân Lục Quốc khi này còn năm chính thức đại bại...

"Hahaha trận này thắng lớn rồi."

"Tất cả là nhờ Đào đại nhân đã tính toán hết thảy."

"Giờ áp tù binh về thôi."

...

Ba ngày sau tại kinh thành nước Trần, người dân không ngừng tung hô những người chiến thắng trở về.

Bên trong cung khi các tướng trở về,Trần Tuân liền đón tiếp nồng nhiệt.

"Các khanh mau đứng dậy ."

"Tạ bệ hạ."

"Tăng mỗi người một cấp, tặng hai ngàn lượng bạc, vài mảnh đất."

"Tạ ơn bệ hạ!"

Đào Lâm một bên chỉ thấy cuời mà thôi.

Kế hoạch phòng thủ của Đào Lâm trên triều không toàn diện để tránh bị nội gián phát hiện,sau khi nói với tướng quân binh sĩ mới là thật, kế hoạch như sau.

Trước đó Đào Lâm khi biết quân Lục Quốc sẽ tấn công.Những thành khác thì gần nhau,núi non hiểm trở,dễ thủ khó công, theo như bản đồ thì thành Giang U  lại rất dễ bị tấn công không có cách để phòng thủ, nơi này lại vùng bên ngoài gần biên giới nhất,dân nơi đây thì khốn khổ nên bọn chúng đã nghĩ tấn công ở đây là tốt nhất.

Đào Lâm đã phát hiện từ trước bố trận tại nơi đây.Lập vài trại nhỏ bên ngoài,khi quân địch đến sẽ từ từ lui về hai trại cuối.

Cho binh sĩ trong thành Giang U nhiều đồ ăn và bạc,đưa lương thảo tới số lượng lớn cho quân doanh và các bá tánh nhằm lòng người trong thành là của mình,cho giết những kẻ nghêu ngao, một là bọn chúng có thể là người quân Lục Quốc mua chuộc nhằm dêu dao sự việc,hai là tránh lòng dân xao động.Cho quân sĩ mở cửa thành ra hết cỡ,thêm người dân mặc áo binh sĩ vào luyện binh,cho lượng lớn quân ra ngoài luyện binh,bên trong vẫn còn rất nhiều (đa số là người dân) nhằm thể hiện binh trong thành sĩ khí rất cao và đông đảo nếu những tên đó nhìn từ xa, tạm sẽ không dám tấn công.

Đào Lâm biết rõ tình báo rằng Triệu Phong không có ở đó nhưng trên triều vẫn nói đó chính là "Man thiên qua hải" để lừa Trần Tuân tránh lựa chọn kế hoạch đó mà phải dùng kế sau nhằm tránh ít thương vong nhất có thể,dù sao tình báo chỗ khác đều không có, có cũng đã bị Đào Lâm đụng vào thay đổi.

Nhánh thứ nhất tới thành Giang U,khi hành quân tới dù chỉ có hai,ba vạn quân nhưng nói lên năm vạn để hiện thế cùng độ khó khi Lục Quốc tấn công .Tất cả đều là để hoãn binh,nhánh thứ hai hành quân đến thành Tuế Thổ cho quân hành quân tới cánh trái cùng quân từ thành Giang U hợp lại cùng tiến theo cánh trái.Ở đây sẽ chia thành nhiều cách khác nhau cho phù hợp tình huống khác nhau mà Đào Lâm đã tính trước,dặn dò binh sĩ.Như quân địch nếu vẫn như thường không bị kế của ta ảnh hưởng thì chỉ để nghi binh,để rồi khi quân ta tấn công theo cánh phải sẽ cùng tấn công ... Còn nhánh thứ ba hành quân sang thành Nam An cho quân lén lút tới khu rừng phía sau núi cách đoạn đến doanh trại Lục Quốc một đoạn, ám binh tại đó.

Tiếp đó là lợi dụng nội gián bên trong ra lệnh cho quân bọn chúng rời khỏi đỉnh núi trong đêm để chuẩn bị đánh quân Trần ở cánh trái khiến quân Trần Quốc thành công chiếm được đỉnh núi, đây là quan trọng cho trận đánh tổng lực.

Giờ là về các bức thư đã được Đào Lâm chuẩn bị, từng bức đều mang ý riêng.

Bức đầu gửi cho quân Sở vốn chỉ là để sắp đặt bẫy cùng khởi động cho liên hoàn kế phía sau như cánh quân tấn công đều là giả nên dù phe Sở có đồng ý hay không thì cũng như nhau cả.

Đến bức gửi cho quân Lê , trước tiên thì người gửi sẽ đi đến nơi khuất, nơi mà chắc chắn bọn chúng không biết được.Người đưa thư liền tự rạch mặt, biến dạng khuôn mặt bản thân.

Người đưa thư làm như vậy đều nhờ Đào Lâm đã dặn dò từ trước,đồng thời đã thuyết phục người đưa thư làm như vậy.

...

"Ngươi sau khi đưa thư cho quân Sở hãy ra rất xa, nơi bọn chúng không quan sát tới rồi tự rạch mặt,tóm lại là khiến khuôn mặt biến dạng không như ban đầu nữa là được."

"Dạ thưa đại nhân?"

"Ngươi chưa cần vội từ chối,hãy nghe hết đã.Trong thành Giang U là hàng vạn bá tánh, người già trẻ nhỏ,phụ nữ là đếm không xuể,khi thành bị thất thủ thì bọn chúng sẽ hành hạ người dân,áp bức nơi đó, cưỡng hiếp phụ nữ, ngươi muốn mặc kệ sao.Hơn nữa bất luận sau khi làm trận này có thành hay không gia quyến nhà ngươi đều sẽ được thưởng, thành công sẽ được trăm lượng bạc,vài mẫu đất, thất bại cũng chục lượng bạc cùng mẩu đất.Ngươi có nguyện không?"

"Tại hạ nguyện ý đại nhân!"

Người đưa thư vừa nói vừa quỳ xuống quyết làm được.

"Ta sẽ dạy cho ngươi cách nhìn biểu cảm mà suy ra ý nghĩ."

Sau đấy Đào Lâm luyện tập cho người kia cách nhìn biểu cảm để phán đoán,thông qua học hỏi cùng thử nghiệm trên đường.Như khi giả vờ mua một bức hoạ,đồ vật với giá cao, người đưa thư dựa biểu cảm và nét mặt người bán mà đoán được đó là giả hoặc bán giá cao hơn so với ban đầu hay không.Từ từ nâng cao lên.

Sau khi đã thành công liền hướng dẫn việc làm sau khi quan sát biểu cảm của các chủ tướng khác.

"Nếu ngươi thấy biểu cảm hắn thay đổi mang vẻ không tin, muốn xác thực thì gửi bức thư đầu tiên này cho Quân Trương (tức lá thư gửi cho quân Trương trong trận), nếu từ vẻ mặt phát hiện không có ý định kiểm tra thì gửi lá thư này.Trong đó viết:

"Ta là người quân Tần trà trộn trong nước Trần,theo tình báo ta được biết thì Quân Sở đã liên kết với quân Trần, quân Lê đã mang ý theo, muốn đem tiêu diệt các nước cùng quân Sở rồi đổ do quân Trần, hãy cẩn thận."

Tiếp tục các biến cố khác nhau đều được Đào Lâm tính toán mà tùy ý đều có thể thay đổi cho từng bước đằng sau người đưa thư cũng được hướng dẫn cách giữ thư tránh bị nhầm,đồng thời tướng sĩ cũng được dặn cho từng tình huống khác nhau cho từng việc thay đổi.Để đảm bảo tránh trường hợp tướng chỉ huy được cho những chiểu dụ hoàng đế khiến tướng không thể làm mất cùng lôi ra đọc khi quên lệnh Đào Lâm dặn.

...

Sau đó quay lại đưa thư cho quân Lê,lấy danh quân Tần trà trộn trong nước Trần nhằm tăng tính xác thực,tin cậy.Với việc các nước đều có hiềm khích với nhau như thế này thì việc phản bội là rất dễ dàng,dù chỉ có bức thư như này cũng sẽ phải cho quân đi thử để chắc chắn huống hồ là sắp đánh trận như thế này,đây là điều mà Đào Lâm đã tính,cho dù nếu bọn chúng bằng cách nào đó vẫn tin tưởng thì cũng đã hoàn thành cho các bước sau.Mục đích nhằm chia rẽ quân Lê với Sở,Trương,Triệu, nhất là với quân Sở đã tương đối hoàn thành.

Người đưa thư sau khi thấy chỉ huy Quân Lê có ý muốn xác thực liền đưa lá thư đầu cho quân Trương.

Đào Lâm tính toán rằng Quân Lê là chủ đợt tấn công này nên việc dụ tất cả quân năm nước còn lại ra để ăn mừng truớc khi chiến đấu là rất dễ dàng để vào trại kiếm bức thư tức là bằng chứng,lính gác dù không thể hoàn toàn ra nhưng bọn chúng sẽ tìm cách cho câu đủ thời gian cho nội thám rút lui.

Nên trong thư gửi quân Trương đã cảnh báo nếu quân Trương không tin thì hãy canh trại quân Sở, quân Lê và Sở trao đổi tin tức qua việc lấy thư bên trong trại, cách mà quân Trần đã gợi ý.

Dẫu quân Trương không tin nhưng chỉ cần thấy thực như vậy đều sẽ là chọn tin tưởng.Vốn là Quán Hà cũng chút ngu ngốc sẽ chọn tin tưởng điều đó.

Ở bức này vẫn như trên mục đích nhằm chia rẽ bọn chúng,theo lẽ quân Trương cũng sẽ cho người theo dõi.

Từ đó, bức thư còn lại cho quân Triệu sau khi người đưa thư nhìn ra ý cũng đã được gửi đúng theo các sắp xếp của Đào Lâm.

Bức gửi quân Triệu thì mục đích nhằm chia rẽ Triệu với Trương,Sở.Nói ra việc quân Trương sẽ theo dõi quân Lê nhưng mục đích là nhằm đưa tin tức cho quân Trần.Quân Triệu là Phù Mễ thì khá tin người nên sẽ càng tin tưởng mà cho người theo dõi hành tung quân Trương, khi phát hiện quân Trương lén từ xa theo dõi trại quân Sở cũng sẽ theo dõi từ xa theo để về báo cáo khi ấy coi như bọn chúng đã mang địch ý lẫn nhau.

Đến bức thư gửi cho quân Phạm với chỉ huy là Phạm Hoả,lấy việc thân tình khi xưa và nói việc các nước liên thủ tiêu diệt quân hai nước Phạm,Võ nếu không tin thì lại cho quân theo dõi quân Lê trao đổi tin tức với quân Sở, quân Trương, Triệu từ xa quan sát chỉ cần thấy được cảnh đó được thì bọn chúng cũng sẽ chính thức đi theo hai nước kia,nên đề nghị hợp tác với nhau.Đào Lâm trong thư đã tiếp tục bịp khi nói rằng mười vạn quân cùng đánh.Đào Lâm cũng nói trước cho người đưa thư đợi ở lại để xem Phạm Hoả có đồng ý hay không. Đào Lâm đã tính trước việc Phạm Hoả là người trọng nghĩa,khi xưa không phải bất đắc dĩ cũng không đánh nước Trần nên trong thư Đào Lâm đã ghi "quả thực có chút không đúng", từ những điều đó Phạm Hoả khả năng cao sẽ vì ấy mà đồng ý, cũng tin tưởng mà không kiểm tra hẳn,dù vậy kiểm tra hay không đều được cả tất cả đều có lợi và được ý đồ hết, tất cả đã được Đào Lâm dự liệu.Khi đồng ý và người giao lá thư còn lại thì lá thư ấy nội dung cũng chỉ là giả,đánh lừa bọn chúng, người đưa thư cũng theo lời Đào Lâm nhắn lại là hủy lá thư đầu,giữ lá thư sau để biết thân phận nhằm tiếp tục phục vụ cho cách sau.Ở đây tiếp tục trong trường hợp Phạm Hoả không đồng ý thì sẽ không đưa ra lá thư này mà tới bên quân Võ viết một lá thư khác mục đích nhắm vào quân Triệu khiến cho năm nước thù địch,sáu nước nghi ngờ, không còn tin tưởng lẫn nhau,vốn dĩ đã không tin tưởng nay lại càng không.

Còn quân Võ thì Đào Lâm viết theo kiểu người viết ,gửi vô cùng vội,hàm ý súc tích là quân Phạm, Sở liên minh với Trần mau tiêu diệt đồng thời nhắc là quân Phạm phải giữ lá thư liên minh vì "Đào Lâm" đã dặn dò như thế.

Vậy là đã sắp đặt trước hết.

Tiếp đến như ta đã biết, quân Lê vô cùng nồng nhiệt mời các nước ra ăn uống càng khiến nghi ngờ vài nước tăng.

Diễn biến đúng theo các bức thư.Quân Lê vào trại quân Sở đọc thư và ghi nhớ lại để về chỗ cũ rồi nhanh chóng rời đi tuy nhiên việc này đã bị quân Trương nhìn thấy, mà việc vào rồi ra nhanh như kiểu đưa thư, nhận thư đã khiến quân bọn chúng tưởng lầm,sau khi quân Lê chính thức đi thì quân Trương cũng đi mà quân Triệu từ xa cũng thấy điều đó.Bốn nước đầu tiên chính thức xác thực được đúng trong thư khiến bốn nước có địch ý.

Về Võ thì cũng vào lục rồi kiểm tra thấy bức thư, nhớ hết rồi cho về như cũ rời đi.

Chính thức mục đích của Liên Hoàn Kế đã hoàn thành mà tầng đâu tiên chính là gây địch ý, mất niềm tin giữa các nước,tầng thứ hai là đánh lạc hướng quân bọn chúng canh khỏi cánh phải sang canh ở cánh trái.

15

1

5 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.