0 chữ
Chương 6
Thế giới 1 - Chương 6
Chỗ nào bị cô hôn đến lại bốc lên cảm giác tê dại lạ thường. Thẩm Vô là một linh hồn thuần khiết chưa từng nói chuyện với con gái khi còn sống chứ đừng nói sau khi chết mà bị tấn công đến độ cứng ngắc như tượng gỗ vậy.
Y đành mở miệng nói: “Thẩm Vô.”
Nhan Tân Nguyệt ngừng lại, nghiêng đầu: “Thẩm Vô?”
Cô lặp lại cái tên ấy mấy lần, mỗi lần đều như một chiếc lông vũ gãi nhẹ lên màng tai y khiến y lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác hàng trăm vạn con kiến đang gặm nhấm tim mình, vừa ngứa vừa khó chịu, lại không thể trốn chạy được.
Thẩm Vô bỗng nhắm mắt lại.
Đáng yêu quá đi thôi.
Nhan Tân Nguyệt nhìn tai y đỏ lên như máu, ánh mắt cong thành vầng trăng, trong đôi đồng tử màu trà ánh lên vẻ tinh quái như hồ ly nhỏ.
“Thẩm Vô, anh chịu làm bạn trai em không?” Không đợi y trả lời, cô tiếp tục lấn tới: “Anh không từ chối thì em sẽ xem như anh đã đồng ý rồi đó nha.”
Y ngẩn ra, mở mắt, ánh nhìn sâu hun hút không rõ là cảm xúc gì.
Con kiến nhỏ này đúng là gan to bằng trời, dám tự tiện thay một con lệ quỷ như y quyết định chuyện hệ trọng như vậy.
Nhưng giây tiếp theo, y lại nghe thấy một câu còn to gan hơn: “Không đồng ý thì em sẽ hôn đến khi nào anh chịu thì thôi.”
...
Sáng hôm sau, ký túc xá nữ, phòng 404.
Tiếng chuông báo thức vang lên như đòi mạng. La Dao Dao vừa muốn trùm chăn ngủ tiếp thì nhớ đến điều gì đó nên đành đen mặt bò dậy, đầu tóc rối bù lê đến bồn rửa mặt.
Vừa đánh răng, cô ấy vừa lầm bầm: “Cái game chết tiệt gì thế này, bị quỷ rượt đã đành mà còn bắt học hành sáng tối, thật sự muốn phát điên lên được ấy...”
“Đúng vậy, quá đáng thật, thiết lập quái gở gì không biết.” Bên cạnh có giọng nói hưởng ứng.
“Chứ còn gì nữa, thiết lập khốn nạn quá ấy chứ!” La Dao Dao không phòng bị, ngẩng đầu nhìn vào gương rồi chết đứng.
Trong gương là đôi mắt cong cười và xinh đẹp như hoa.
Một gương mặt hình trứng ngỗng thanh tú tuyệt mỹ, mày cong như trăng non, mắt hạnh long lanh, môi đỏ như cánh hoa, tóc xoăn màu trà nhạt tết hờ thành bím cá, tóc mai buông thả càng thêm trẻ trung ngọt ngào.
“Cậu cậu cậu..” La Dao Dao chỉ tay vào gương, run rẩy.
“Tớ tớ tớ... Sao vậy?” Người trong gương nhướng mày dài.
La Dao Dao hít sâu một hơi rồi cố dồn sức nói ra: “Chẳng phải cậu đã chết rồi sao?”
“Ai nói tớ chết?” Nhan Tân Nguyệt bật cười phản vấn.
“Là anh Trần chứ ai!”
La Dao Dao lục tung người, cuối cùng móc ra được chiếc điện thoại, món đồ hệ thống cấp cho người chơi sau khi vào game dùng để xác nhận thân phận và liên lạc.
Cô ấy mở nhóm chat lên rồi chỉ vào dòng tin nhắn mà Trần Hà gửi tối qua: “Cậu xem, anh ta nói tận mắt thấy cậu bị con quỷ đao bắt, chắc chắn chết rồi!”
Nhan Tân Nguyệt nhìn chằm chằm tin nhắn, gật đầu có suy nghĩ: “Đúng là bị bắt... Nhưng tớ có chết đâu.”
Cô chẳng bất ngờ gì khi Trần Hà nói thế. Với tình huống đêm qua thì chắc chẳng ai tin cô có thể sống sót được cả.
La Dao Dao nhìn từ đầu đến chân cô một lượt. Không những không hề gì, Nhan Tân Nguyệt trông còn đẹp hơn, khí sắc như vừa được dưỡng da spa về, chẳng giống người mới từ quỷ môn quan trở về chút nào.
“Vậy... Sao cậu sống sót được vậy?” Cô tò mò.
“Thật ra là vì...” Nhan Tân Nguyệt chớp mắt: “Con quỷ thấy tớ xinh nên tha cho đó.”
“Hừ!” La Dao Dao trừng mắt: “Không muốn nói thì thôi còn bịa chuyện làm gì. Mà kệ đi, sắp muộn rồi, tớ không muốn phạm nội quy đâu.”
Nói xong, cô ấy xúc miệng, rửa mặt qua loa rồi vội vã xách túi chạy ra ngoài.
Nhan Tân Nguyệt nhìn bóng lưng cô ấy, bất đắc dĩ nhún vai, cô nói thật mà, chỉ tiếc là chẳng ai tin nổi cả.
Nghĩ đến chuyện tối qua, sắc mặt cô hơi ảm đạm.
Cô vừa mở miệng đòi y làm bạn trai, còn dọa nếu không đồng ý thì sẽ hôn đến khi y chịu... Kết quả là Thẩm Vô đã chạy mất hút!
Y đành mở miệng nói: “Thẩm Vô.”
Nhan Tân Nguyệt ngừng lại, nghiêng đầu: “Thẩm Vô?”
Cô lặp lại cái tên ấy mấy lần, mỗi lần đều như một chiếc lông vũ gãi nhẹ lên màng tai y khiến y lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác hàng trăm vạn con kiến đang gặm nhấm tim mình, vừa ngứa vừa khó chịu, lại không thể trốn chạy được.
Thẩm Vô bỗng nhắm mắt lại.
Đáng yêu quá đi thôi.
Nhan Tân Nguyệt nhìn tai y đỏ lên như máu, ánh mắt cong thành vầng trăng, trong đôi đồng tử màu trà ánh lên vẻ tinh quái như hồ ly nhỏ.
“Thẩm Vô, anh chịu làm bạn trai em không?” Không đợi y trả lời, cô tiếp tục lấn tới: “Anh không từ chối thì em sẽ xem như anh đã đồng ý rồi đó nha.”
Con kiến nhỏ này đúng là gan to bằng trời, dám tự tiện thay một con lệ quỷ như y quyết định chuyện hệ trọng như vậy.
Nhưng giây tiếp theo, y lại nghe thấy một câu còn to gan hơn: “Không đồng ý thì em sẽ hôn đến khi nào anh chịu thì thôi.”
...
Sáng hôm sau, ký túc xá nữ, phòng 404.
Tiếng chuông báo thức vang lên như đòi mạng. La Dao Dao vừa muốn trùm chăn ngủ tiếp thì nhớ đến điều gì đó nên đành đen mặt bò dậy, đầu tóc rối bù lê đến bồn rửa mặt.
Vừa đánh răng, cô ấy vừa lầm bầm: “Cái game chết tiệt gì thế này, bị quỷ rượt đã đành mà còn bắt học hành sáng tối, thật sự muốn phát điên lên được ấy...”
“Đúng vậy, quá đáng thật, thiết lập quái gở gì không biết.” Bên cạnh có giọng nói hưởng ứng.
Trong gương là đôi mắt cong cười và xinh đẹp như hoa.
Một gương mặt hình trứng ngỗng thanh tú tuyệt mỹ, mày cong như trăng non, mắt hạnh long lanh, môi đỏ như cánh hoa, tóc xoăn màu trà nhạt tết hờ thành bím cá, tóc mai buông thả càng thêm trẻ trung ngọt ngào.
“Cậu cậu cậu..” La Dao Dao chỉ tay vào gương, run rẩy.
“Tớ tớ tớ... Sao vậy?” Người trong gương nhướng mày dài.
La Dao Dao hít sâu một hơi rồi cố dồn sức nói ra: “Chẳng phải cậu đã chết rồi sao?”
“Ai nói tớ chết?” Nhan Tân Nguyệt bật cười phản vấn.
“Là anh Trần chứ ai!”
La Dao Dao lục tung người, cuối cùng móc ra được chiếc điện thoại, món đồ hệ thống cấp cho người chơi sau khi vào game dùng để xác nhận thân phận và liên lạc.
Nhan Tân Nguyệt nhìn chằm chằm tin nhắn, gật đầu có suy nghĩ: “Đúng là bị bắt... Nhưng tớ có chết đâu.”
Cô chẳng bất ngờ gì khi Trần Hà nói thế. Với tình huống đêm qua thì chắc chẳng ai tin cô có thể sống sót được cả.
La Dao Dao nhìn từ đầu đến chân cô một lượt. Không những không hề gì, Nhan Tân Nguyệt trông còn đẹp hơn, khí sắc như vừa được dưỡng da spa về, chẳng giống người mới từ quỷ môn quan trở về chút nào.
“Vậy... Sao cậu sống sót được vậy?” Cô tò mò.
“Thật ra là vì...” Nhan Tân Nguyệt chớp mắt: “Con quỷ thấy tớ xinh nên tha cho đó.”
“Hừ!” La Dao Dao trừng mắt: “Không muốn nói thì thôi còn bịa chuyện làm gì. Mà kệ đi, sắp muộn rồi, tớ không muốn phạm nội quy đâu.”
Nói xong, cô ấy xúc miệng, rửa mặt qua loa rồi vội vã xách túi chạy ra ngoài.
Nhan Tân Nguyệt nhìn bóng lưng cô ấy, bất đắc dĩ nhún vai, cô nói thật mà, chỉ tiếc là chẳng ai tin nổi cả.
Nghĩ đến chuyện tối qua, sắc mặt cô hơi ảm đạm.
Cô vừa mở miệng đòi y làm bạn trai, còn dọa nếu không đồng ý thì sẽ hôn đến khi y chịu... Kết quả là Thẩm Vô đã chạy mất hút!
4
0
1 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
