TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 23
Thế giới 1 - Chương 23



Gió xuân ấm áp, cỏ cây xanh mướt, sau khu giảng đường, khu vườn nhỏ rợp bóng cây non mơn mởn, nhành lá chen nhau mọc, đem lại cảm giác tươi mới căng tràn sức sống.

Giờ nghỉ trưa, dưới tán cây vọng lên tiếng cười nói rộn ràng của những thiếu nữ, thanh âm trong trẻo như chim hoàng anh hót vang đầu cành.

“Cái này ngon lắm, cậu thử đi.”

“Ừm... thật sự rất ngon đó, cậu cũng nếm thử cái của mình đi.”

“Cũng ngon ghê á!”

Trên chiếc ghế dài, bốn cô gái ngồi sát vào nhau, ríu rít chia nhau từng món quà vặt, phút giây này với các cô là khoảng lặng hiếm hoi yên bình và hạnh phúc.

Trong đó, một cô gái tóc ngắn đến tai, mặt lấm tấm vài nốt tàn nhang, vừa thân mật khoác tay bạn vừa nhét viên kẹo vào miệng, líu ríu nói: “Tân Nguyệt ơi, hay cậu dọn sang phòng tụi mình ở đi, vẫn còn một giường trống mà.”

“Ước gì được vậy.” Nhan Tân Nguyệt khẽ vén tóc ra sau tai để lộ vành tai trắng ngần, gương mặt thoáng nét áy náy: “Nhưng phòng tớ chỉ còn hai người, nếu tớ chuyển đi thì bạn cùng phòng sẽ cô đơn lắm, bạn ấy sẽ buồn lắm.”

“Haiz...” Cô gái tàn nhang thở dài bất lực: “Tân Nguyệt à, cậu thật tốt bụng, làm bạn với cậu thích thật đó.”

“Phải đó, phải đó!” Hai cô còn lại cũng nhao nhao phụ họa.

Nụ cười của Nhan Tân Nguyệt duyên dáng ngọt ngào, hàng mi dài khẽ cụp xuống, giấu đi ánh sáng vụt qua trong mắt.

Đây chính là nhờ vả mà Kỳ Vân Tiêu muốn cô giúp.

Ba cô gái này đều là bạn cùng phòng của Dương Lị Lị, cũng là những người từng thân thiết nhất với cô ấy. Về chuyện của Dương Lị Lị, chắc chắn họ rõ nhất nhưng Kỳ Vân Tiêu mà trực tiếp hỏi thì chẳng moi được gì.

Vậy nên anh quyết định hòa nhập trước rồi từng bước khéo léo khai thác.

Anh là con trai, không tiện làm việc này, giao cho Nhan Tân Nguyệt là hợp lý nhất.

Mà cô cũng không phụ lòng mong đợi, tận dụng trọn vẹn khả năng xã giao thiên bẩm của mình, dễ dàng chen vào được nhóm nhỏ ấy.

Chỉ mất đúng hai ngày để hoàn thành nhiệm vụ gia nhập.

Mọi chuyện tiến triển vô cùng thuận lợi, chỉ sau một hồi trò chuyện thân thiết, cô đã khéo léo moi được từ ba cô gái kia những điều cần biết về Dương Lị Lị.

Bọn họ kể rằng Dương Lị Lị học rất giỏi, thành tích luôn đứng đầu khối mà tính cách thì dịu dàng, hiền hậu, đối xử với mọi người luôn chân thành tử tế.

Thế nhưng…

"Thế nhưng gì cơ?" Nhan Tân Nguyệt tò mò hỏi, cô biết rõ, điều quan trọng nhất luôn nằm ở phía sau những chữ "nhưng".

"Thầy cô thiên vị cô ấy quá nhiều nên bất cứ hoạt động hay phần thưởng nào cuối cùng cũng đều rơi vào tay cô ấy, dù có người khác xuất sắc hơn gấp bội ở lĩnh vực ấy thì cơ hội cũng chẳng bao giờ thuộc về ai khác ngoài cô ấy." Cô gái có tàn nhang nói, giọng không giấu nổi vẻ bất mãn.

"Đúng thế." Một cô gái khác cũng góp lời: "Chúng tớ thật ra không trách cô ấy nhưng như vậy rõ ràng là không công bằng, có đôi khi không tránh khỏi cảm thấy..."

"Tớ hiểu mà." Nhan Tân Nguyệt khẽ mỉm cười, tỏ ý đồng cảm.

"Nhưng giờ thì không sao nữa đâu, dù sao cô ấy cũng đi rồi."

Câu này là cô gái có tàn nhang nói, giọng cô ta nhẹ nhõm hẳn đi, nhưng Nhan Tân Nguyệt nhạy bén nhận ra trong đó có điều bất thường.

"Đi rồi? Ý cậu là sao?"

"Chuyển trường rồi chứ sao, mới chỉ mấy hôm trước thôi." Cô gái có tàn nhang hoàn toàn không đề phòng mà đáp lại rất thản nhiên.

Chỉ trong khoảnh khắc, mọi thứ trở nên rõ ràng trong đầu Nhan Tân Nguyệt, bảo sao khi nói tới Dương Lị Lị mà bọn họ vẫn tỏ ra bình thản như thế, thì ra là bởi họ chẳng hề hay biết cô ấy đã chết rồi.

Cái chết của Dương Lị Lị đã bị che giấu một cách kín đáo mà người có thể làm điều đó chỉ có thể là những giáo viên quái dị mang dáng vẻ con người ở tòa nhà dạy học kia.

Có lẽ cái chết ấy cũng có liên quan đến họ.

4

0

1 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.