0 chữ
Chương 21
Thế giới 1 - Chương 21
Hơi thở của Thẩm Vô dần chậm lại, thật ra y cũng muốn nói gì đó, nhưng lại chẳng biết mở lời ra sao.
Y không có kinh nghiệm.
“Hôm nay em…” Thẩm Vô nhìn vào đôi mắt long lanh đầy trách móc và nũng nịu của cô gái, con ngươi đen láy phảng phất nỗi phân vân: “rất xinh đẹp.”
“Phì—”
Nhan Tân Nguyệt thấy y suy nghĩ mãi chỉ có thể thốt lên một câu khen tẻ nhạt mới không nhịn nổi bật cười thành tiếng. Cô cười đến rung cả vai, mái tóc dài xõa xuống như thác nước càng thêm phần quyến rũ, từng lọn tóc khẽ lay động theo tiếng cười mềm mại ấy.
“Nếu anh không biết nói chuyện thì để em dạy.” Cô cười mệt rồi kéo áo choàng của y, ra hiệu bảo y ngồi xuống.
Thẩm Vô ngồi cạnh, nửa ôm cô vào lòng, bàn tay siết nhẹ nơi vòng eo mảnh mai mềm mại.
Nhan Tân Nguyệt vòng tay qua cổ y, mắt đối mắt, trịnh trọng nói: “Khi gặp em, anh có thể nói là nhớ em, muốn ôm em, hôn em. Khi em sợ, anh chỉ cần nói: ‘Bảo bối đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em’... Nhưng tất cả những điều ấy, phải xuất phát từ trái tim anh.”
Ngón tay cô chầm chậm vẽ vòng trên ngực y: “Trái tim anh muốn nói gì với em thì hãy nói điều đó.”
Đối với người mình thích, Nhan Tân Nguyệt luôn rất kiên nhẫn, huống hồ cô cực kỳ mê mẩn vẻ lúng túng ngây ngô của Thẩm Vô, điều đó khiến cô nắm thế chủ động tuyệt đối.
Cô lại áp sát hơn, nhìn sâu vào mắt y, giọng nói dịu dàng mê hoặc: “Thẩm Vô, nói cho em nghe, trái tim anh muốn nói gì với em?”
Trái tim y muốn nói gì ư?
Thẩm Vô khựng lại.
Ánh mắt thiếu nữ lấp lánh tựa vì sao, long lanh như ngấn nước, hương thơm nồng nàn choáng ngợp trong tâm trí y.
Quả thật, con nữ quỷ kia nói không sai, cô quá thơm, một mùi hương ngọt ngào tỏa ra từ tận xương tủy, đối với bất cứ loài quỷ nào cũng là hấp dẫn chết người.
Nhưng thứ cuốn hút y, đâu phải là máu thịt của cô, mà chính là—
Linh hồn ấy.
Ánh mắt Thẩm Vô dừng lại nơi mi tâm cô, cánh hoa tường vi rực rỡ như máu, y cúi đầu đặt lên đó một nụ hôn.
Rất nhẹ, rất dịu dàng, như thể nâng niu một viên ngọc quý dễ vỡ, chỉ một thoáng thôi mà tim Nhan Tân Nguyệt run lên vì sự ân cần ấy.
“Anh cũng... thích em.”
Khoảnh khắc đó, Nhan Tân Nguyệt nghe thấy tiếng gió thì thầm bên tai, nơi góc lòng vốn khô cạn bỗng như có dòng suối ngọt ngào tuôn chảy, từng chồi non bật lên từ đất, chỉ chốc lát đã hóa thành những tán cây xanh um xum xê.
Trên đó, hoa nở rợp trời.
Nhan Tân Nguyệt từng nghe vô số lời tỏ tình, từ chân thành đến ngọt ngào, từ trực tiếp đến si mê nhưng chẳng lời nào khiến tim cô rung động như câu “Anh cũng thích em” này của y.
Cô từng từ chối biết bao người, vậy mà chỉ một câu đơn giản ấy lại khiến lòng cô ngập tràn xúc cảm.
Hóa ra cô không phải là một “trà xanh” vô tình vô cảm, chỉ là do cô chưa từng gặp người khiến mình rung động. Quả nhiên, càng nguy hiểm càng cuốn hút, Nhan Tân Nguyệt hơi buồn bã nghĩ.
Thôi vậy.
Cô quyết định vứt bỏ hết những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.
Cô là kiểu người hưởng thụ khoảnh khắc, thích Thẩm Vô, lại vừa có thể bảo vệ bản thân khi ở cạnh y, đúng là một mũi tên trúng hai đích, việc gì phải rụt rè, cứ hết lòng mà sống thôi.
Nghĩ thông suốt rồi, Nhan Tân Nguyệt ghé sát vào môi y, khẽ hôn một cái lên khóe miệng, thành công khiến gương mặt tái nhợt của y lại đỏ bừng.
Cô cố ý trêu chọc: “Không ổn rồi nha, bị hôn bao nhiêu lần mà vẫn đỏ mặt à?”
Thẩm Vô nhìn cô, ánh mắt phức tạp.
Nhan Tân Nguyệt còn chưa kịp hôn thêm lần nữa, đôi tay đang vòng trên cổ y đã bị y gỡ ra, cô bị nhẹ nhàng đẩy ra...
Đẩy ra...
Hả?
Nhan Tân Nguyệt ngẩn ngơ chớp mắt.
“Lần sau.”
Thẩm Vô nhìn cô, đôi mắt đen sâu thẳm như đang dằn nén điều gì đó.
“Sao cơ?”
Cô càng thêm mơ hồ nhưng chưa kịp hỏi, thân ảnh màu đen như đoạn băng bị ngắt điện, chập chờn vài lần rồi tan biến hoàn toàn trước mắt cô.
Y không có kinh nghiệm.
“Hôm nay em…” Thẩm Vô nhìn vào đôi mắt long lanh đầy trách móc và nũng nịu của cô gái, con ngươi đen láy phảng phất nỗi phân vân: “rất xinh đẹp.”
“Phì—”
Nhan Tân Nguyệt thấy y suy nghĩ mãi chỉ có thể thốt lên một câu khen tẻ nhạt mới không nhịn nổi bật cười thành tiếng. Cô cười đến rung cả vai, mái tóc dài xõa xuống như thác nước càng thêm phần quyến rũ, từng lọn tóc khẽ lay động theo tiếng cười mềm mại ấy.
“Nếu anh không biết nói chuyện thì để em dạy.” Cô cười mệt rồi kéo áo choàng của y, ra hiệu bảo y ngồi xuống.
Thẩm Vô ngồi cạnh, nửa ôm cô vào lòng, bàn tay siết nhẹ nơi vòng eo mảnh mai mềm mại.
Nhan Tân Nguyệt vòng tay qua cổ y, mắt đối mắt, trịnh trọng nói: “Khi gặp em, anh có thể nói là nhớ em, muốn ôm em, hôn em. Khi em sợ, anh chỉ cần nói: ‘Bảo bối đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em’... Nhưng tất cả những điều ấy, phải xuất phát từ trái tim anh.”
Đối với người mình thích, Nhan Tân Nguyệt luôn rất kiên nhẫn, huống hồ cô cực kỳ mê mẩn vẻ lúng túng ngây ngô của Thẩm Vô, điều đó khiến cô nắm thế chủ động tuyệt đối.
Cô lại áp sát hơn, nhìn sâu vào mắt y, giọng nói dịu dàng mê hoặc: “Thẩm Vô, nói cho em nghe, trái tim anh muốn nói gì với em?”
Trái tim y muốn nói gì ư?
Thẩm Vô khựng lại.
Ánh mắt thiếu nữ lấp lánh tựa vì sao, long lanh như ngấn nước, hương thơm nồng nàn choáng ngợp trong tâm trí y.
Quả thật, con nữ quỷ kia nói không sai, cô quá thơm, một mùi hương ngọt ngào tỏa ra từ tận xương tủy, đối với bất cứ loài quỷ nào cũng là hấp dẫn chết người.
Nhưng thứ cuốn hút y, đâu phải là máu thịt của cô, mà chính là—
Ánh mắt Thẩm Vô dừng lại nơi mi tâm cô, cánh hoa tường vi rực rỡ như máu, y cúi đầu đặt lên đó một nụ hôn.
Rất nhẹ, rất dịu dàng, như thể nâng niu một viên ngọc quý dễ vỡ, chỉ một thoáng thôi mà tim Nhan Tân Nguyệt run lên vì sự ân cần ấy.
“Anh cũng... thích em.”
Khoảnh khắc đó, Nhan Tân Nguyệt nghe thấy tiếng gió thì thầm bên tai, nơi góc lòng vốn khô cạn bỗng như có dòng suối ngọt ngào tuôn chảy, từng chồi non bật lên từ đất, chỉ chốc lát đã hóa thành những tán cây xanh um xum xê.
Trên đó, hoa nở rợp trời.
Nhan Tân Nguyệt từng nghe vô số lời tỏ tình, từ chân thành đến ngọt ngào, từ trực tiếp đến si mê nhưng chẳng lời nào khiến tim cô rung động như câu “Anh cũng thích em” này của y.
Cô từng từ chối biết bao người, vậy mà chỉ một câu đơn giản ấy lại khiến lòng cô ngập tràn xúc cảm.
Thôi vậy.
Cô quyết định vứt bỏ hết những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.
Cô là kiểu người hưởng thụ khoảnh khắc, thích Thẩm Vô, lại vừa có thể bảo vệ bản thân khi ở cạnh y, đúng là một mũi tên trúng hai đích, việc gì phải rụt rè, cứ hết lòng mà sống thôi.
Nghĩ thông suốt rồi, Nhan Tân Nguyệt ghé sát vào môi y, khẽ hôn một cái lên khóe miệng, thành công khiến gương mặt tái nhợt của y lại đỏ bừng.
Cô cố ý trêu chọc: “Không ổn rồi nha, bị hôn bao nhiêu lần mà vẫn đỏ mặt à?”
Thẩm Vô nhìn cô, ánh mắt phức tạp.
Nhan Tân Nguyệt còn chưa kịp hôn thêm lần nữa, đôi tay đang vòng trên cổ y đã bị y gỡ ra, cô bị nhẹ nhàng đẩy ra...
Đẩy ra...
Hả?
Nhan Tân Nguyệt ngẩn ngơ chớp mắt.
“Lần sau.”
Thẩm Vô nhìn cô, đôi mắt đen sâu thẳm như đang dằn nén điều gì đó.
“Sao cơ?”
Cô càng thêm mơ hồ nhưng chưa kịp hỏi, thân ảnh màu đen như đoạn băng bị ngắt điện, chập chờn vài lần rồi tan biến hoàn toàn trước mắt cô.
4
0
1 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
