0 chữ
Chương 19
Thế giới 1 - Chương 19
Cô vừa bước vào lớp đã cảm nhận ngay có một ánh mắt, bỏng rát, căm hận như thể muốn lột da róc xương cô, cứ ngỡ mình với ai đó thù sâu oán nặng lắm.
Mà đúng thật, nhìn về cuối lớp, người đàn ông trung niên đang ngồi phía đó chẳng phải là ông giám thị bị cô chém bay đầu hôm qua sao, chỉ có điều ông ta đã quay về hình dạng người thường.
Giáo viên thông báo, rằng hôm nay giám thị sẽ dự thính lớp họ.
Buổi sáng có ba tiết, tiết nào ông cũng có mặt, không thèm nhìn giáo viên, chỉ dán ánh mắt cháy bỏng lên người Nhan Tân Nguyệt khiến cô muốn làm lơ cũng không thể, cảm giác như bị ngồi trên đống kim nhọn suốt cả buổi.
Có mấy lần, cô cảm giác ông sắp nhào tới gϊếŧ mình, tay đã đặt lên chuôi dao, vậy mà cuối cùng chỉ là đi ngang qua, ném cho cô một ánh nhìn hằn học rồi bỏ đi.
Chưa hết, cả ba tiết sáng, ba giáo viên khác nhau đều thay nhau gây khó dễ, ép cô phạm quy bằng đủ kiểu.
Nhan Tân Nguyệt vốn là cao thủ “trà xanh”, đóng vai ngoan ngoãn ngờ nghệch là sở trường của cô, bao nhiêu lần bị làm khó đều khéo léo hóa giải nhẹ như lông hồng.
Nhưng càng về sau trong lòng cô dần hiện lên một suy đoán.
Ánh mắt căm hận của ông giám thị nói lên tất cả, chắc chắn ông muốn ra tay với cô, chỉ là bị một thứ sức mạnh nào đó trói buộc, không thể tấn công cô, trừ khi... cô phạm luật.
Chỉ cần cô phạm luật, ông sẽ xé toang lớp vỏ người, các giáo viên khác cũng vậy.
Nếu là thế thì những quy định kia không phải để hạn chế học sinh, mà là để khống chế đám giáo viên có thể biến thành quỷ đó!
Sổ tay học sinh, thật ra chính là sổ tay bảo toàn mạng sống.
Nhan Tân Nguyệt như bừng tỉnh, tan học liền lao thẳng ra ngoài, gửi cho Kỳ Vân Tiêu một tin: “Có chuyện gấp, gặp ở căng-tin.”
Vì sao lại hẹn ở căng-tin?
Bởi vì cô đói rồi.
Hôm nay cô gọi mì hoành thánh, vừa mới bưng ra còn nóng hổi, không thể ăn liền, đành ngồi thổi cho nguội, hơi nước bốc lên lơ lửng.
Trong màn sương lãng đãng, một người ngồi xuống đối diện cô.
Nhan Tân Nguyệt ngẩng lên, người ấy không phải Kỳ Vân Tiêu, cũng chẳng phải người chơi nào khác mà là một nữ sinh xa lạ.
Cô gái ấy rất đáng yêu, khuôn mặt tròn trĩnh, đôi mắt to, mí rõ, tóc buộc đuôi ngựa, má phải còn có lúm đồng tiền nhỏ mỗi khi cười.
Nhưng mà... cô ấy không ăn, cũng không nói mà chỉ ngồi cười nhìn chằm chằm vào Nhan Tân Nguyệt, cái kiểu nhìn như muốn khoét hoa trên mặt cô, thật sự khiến người ta rùng mình.
“Cậu tìm tôi có việc gì sao?” Nhan Tân Nguyệt lên tiếng.
“Tớ đến tìm cậu đó.” Cô gái cười khúc khích, giọng nói như đang ngân nga.
“Tìm tôi? Để làm gì?” Nhan Tân Nguyệt lập tức cảnh giác, đặt bát đũa xuống, tư thế phòng thủ.
“Tất nhiên là để chúc mừng cậu rồi.” Cô gái vẫn cười, ngón tay chỉ thẳng vào trán cô; “Chúc mừng cậu đã được chọn.”
Câu nói vừa dứt, Nhan Tân Nguyệt lập tức cảm thấy trán mình nóng ran, chưa bao lâu, đầu đau như búa bổ như có hàng ngàn con kiến bò rần rần gặm nhấm, mồ hôi lớn từng giọt trượt xuống thái dương.
Giữa cơn đau nhức choáng váng, cảnh vật xung quanh bỗng thay đổi, các học sinh trong căng-tin đều biến mất, không gian trống rỗng.
Cô gái kia cũng thay đổi, tóc dài chấm lưng, đồng phục biến thành bộ áo choàng trắng, môi nứt ra thành cái miệng rộng đỏ lòm, lộ ra hàm răng nhọn sắc lạnh rợn người.
“Thơm quá…”
Cô ta áp sát Nhan Tân Nguyệt, móng tay đen sì vén một lọn tóc cô lên, hít hà hơi thở của cô say mê như kẻ nghiện.
Nhan Tân Nguyệt buồn nôn đến muốn ói nhưng không hiểu sao toàn thân nặng trĩu, không tài nào nhúc nhích, đến con dao trong không gian cũng không lấy ra nổi.
“Từ đâu cắn trước nhỉ?” Đầu ngón tay lạnh lẽo của nữ quỷ lướt nhẹ trên gò má mịn màng của thiếu nữ, để lại một vết đỏ rực: “Ở đây nhé.”
Ngón tay dừng lại ở khóe mắt cô.
Mà đúng thật, nhìn về cuối lớp, người đàn ông trung niên đang ngồi phía đó chẳng phải là ông giám thị bị cô chém bay đầu hôm qua sao, chỉ có điều ông ta đã quay về hình dạng người thường.
Giáo viên thông báo, rằng hôm nay giám thị sẽ dự thính lớp họ.
Buổi sáng có ba tiết, tiết nào ông cũng có mặt, không thèm nhìn giáo viên, chỉ dán ánh mắt cháy bỏng lên người Nhan Tân Nguyệt khiến cô muốn làm lơ cũng không thể, cảm giác như bị ngồi trên đống kim nhọn suốt cả buổi.
Có mấy lần, cô cảm giác ông sắp nhào tới gϊếŧ mình, tay đã đặt lên chuôi dao, vậy mà cuối cùng chỉ là đi ngang qua, ném cho cô một ánh nhìn hằn học rồi bỏ đi.
Nhan Tân Nguyệt vốn là cao thủ “trà xanh”, đóng vai ngoan ngoãn ngờ nghệch là sở trường của cô, bao nhiêu lần bị làm khó đều khéo léo hóa giải nhẹ như lông hồng.
Nhưng càng về sau trong lòng cô dần hiện lên một suy đoán.
Ánh mắt căm hận của ông giám thị nói lên tất cả, chắc chắn ông muốn ra tay với cô, chỉ là bị một thứ sức mạnh nào đó trói buộc, không thể tấn công cô, trừ khi... cô phạm luật.
Chỉ cần cô phạm luật, ông sẽ xé toang lớp vỏ người, các giáo viên khác cũng vậy.
Nếu là thế thì những quy định kia không phải để hạn chế học sinh, mà là để khống chế đám giáo viên có thể biến thành quỷ đó!
Sổ tay học sinh, thật ra chính là sổ tay bảo toàn mạng sống.
Vì sao lại hẹn ở căng-tin?
Bởi vì cô đói rồi.
Hôm nay cô gọi mì hoành thánh, vừa mới bưng ra còn nóng hổi, không thể ăn liền, đành ngồi thổi cho nguội, hơi nước bốc lên lơ lửng.
Trong màn sương lãng đãng, một người ngồi xuống đối diện cô.
Nhan Tân Nguyệt ngẩng lên, người ấy không phải Kỳ Vân Tiêu, cũng chẳng phải người chơi nào khác mà là một nữ sinh xa lạ.
Cô gái ấy rất đáng yêu, khuôn mặt tròn trĩnh, đôi mắt to, mí rõ, tóc buộc đuôi ngựa, má phải còn có lúm đồng tiền nhỏ mỗi khi cười.
Nhưng mà... cô ấy không ăn, cũng không nói mà chỉ ngồi cười nhìn chằm chằm vào Nhan Tân Nguyệt, cái kiểu nhìn như muốn khoét hoa trên mặt cô, thật sự khiến người ta rùng mình.
“Tớ đến tìm cậu đó.” Cô gái cười khúc khích, giọng nói như đang ngân nga.
“Tìm tôi? Để làm gì?” Nhan Tân Nguyệt lập tức cảnh giác, đặt bát đũa xuống, tư thế phòng thủ.
“Tất nhiên là để chúc mừng cậu rồi.” Cô gái vẫn cười, ngón tay chỉ thẳng vào trán cô; “Chúc mừng cậu đã được chọn.”
Câu nói vừa dứt, Nhan Tân Nguyệt lập tức cảm thấy trán mình nóng ran, chưa bao lâu, đầu đau như búa bổ như có hàng ngàn con kiến bò rần rần gặm nhấm, mồ hôi lớn từng giọt trượt xuống thái dương.
Giữa cơn đau nhức choáng váng, cảnh vật xung quanh bỗng thay đổi, các học sinh trong căng-tin đều biến mất, không gian trống rỗng.
Cô gái kia cũng thay đổi, tóc dài chấm lưng, đồng phục biến thành bộ áo choàng trắng, môi nứt ra thành cái miệng rộng đỏ lòm, lộ ra hàm răng nhọn sắc lạnh rợn người.
“Thơm quá…”
Cô ta áp sát Nhan Tân Nguyệt, móng tay đen sì vén một lọn tóc cô lên, hít hà hơi thở của cô say mê như kẻ nghiện.
Nhan Tân Nguyệt buồn nôn đến muốn ói nhưng không hiểu sao toàn thân nặng trĩu, không tài nào nhúc nhích, đến con dao trong không gian cũng không lấy ra nổi.
“Từ đâu cắn trước nhỉ?” Đầu ngón tay lạnh lẽo của nữ quỷ lướt nhẹ trên gò má mịn màng của thiếu nữ, để lại một vết đỏ rực: “Ở đây nhé.”
Ngón tay dừng lại ở khóe mắt cô.
5
0
1 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
