0 chữ
Chương 13
Thế giới 1 - Chương 13
“Anh à, anh cũng nhớ em chứ?”
Nhan Tân Nguyệt nhón chân, định đặt lên môi y một nụ hôn, nhưng ngay lập tức bị lòng bàn tay lạnh băng của y lạnh lùng chặn lại.
Cô sững sờ rồi cảm giác con dao găm trong tay bị rút mất, vứt mạnh vào góc tường.
Quay đầu liếc nhìn con dao nằm lăn lóc dưới đất, lại nhìn về phía Thẩm Vô đang bốc lên từng làn khí đen ngùn ngụt, khuôn mặt của y lạnh đến mức như đóng băng ba tầng, trong khoảnh khắc ấy cô lập tức hiểu ra tất cả.
Cô bật cười, nhướn mày trêu chọc: “Ra là anh đang ghen sao?”
Thẩm Vô vẫn không đáp, môi mím chặt thành một đường thẳng tắp.
Nụ cười của Nhan Tân Nguyệt càng thêm rạng rỡ, cô khẽ nắm lấy bàn tay y, nhẹ nhàng đặt lên môi một nụ hôn, thấy lông mày y giãn ra, cô lại tiếp tục, từ đầu ngón tay hôn dần đến lòng bàn tay.
“Em sẽ không nhận đồ của ai khác nữa đâu, em chỉ cần của anh thôi.” Cô áp mặt vào lòng bàn tay y, giọng thì thầm: “Thẩm Vô, em chỉ thích mình anh mà thôi.”
Cảm giác tê dại ngọt ngào như đàn kiến nhỏ cắn nhấm trái tim đã ngừng đập từ lâu của Thẩm Vô, y bất chợt quay mặt đi, nhưng vành tai đỏ rực đã tố cáo sạch mọi cảm xúc trong lòng.
Nhan Tân Nguyệt bật cười khẽ, càng được đà lấn tới, cắn nhẹ đầu ngón tay của y.
Ánh mắt Thẩm Vô tối sầm lại, vội rút tay về.
“Sao vậy, không thích à?” Nhan Tân Nguyệt cố ý hỏi, dù trong lòng chưa từng làm thế với ai khác nhưng cô tin chẳng ai có thể cưỡng lại nổi kiểu này.
Đôi mắt đen sâu hun hút của Thẩm Vô khóa chặt cô, cuộn trào những cảm xúc khó gọi thành tên.
“Cộp cộp cộp.”
Tiếng bước chân vọng lên từ hành lang, cắt ngang bầu không khí mập mờ.
Thẩm Vô lập tức siết lấy eo cô gái, kéo cô nép sát vào một góc khuất tầm nhìn.
Mọi chuyện diễn ra quá đột ngột, đến khi hoàn hồn lại thì Nhan Tân Nguyệt đã nằm trọn trong vòng tay săn chắc của y, bàn tay đặt lên vai cô mang theo sức mạnh áp đảo.
Cùng là ôm nhưng khác hẳn với những gì cô chủ động trước đó, khoảnh khắc này, trái tim cô như loạn nhịp, trong l*иg ngực từng đàn nai con chạy loạn.
Cô ngước lên, Thẩm Vô cũng cúi đầu xuống, ánh mắt hai người va chạm, cảm xúc cuộn trào như sóng ngầm, không lời mà cháy bỏng.
Ánh nhìn của Thẩm Vô dần lướt xuống, dừng lại nơi đôi mắt hạnh long lanh, sống mũi thanh tú, cuối cùng dừng trên đôi môi đỏ mọng của thiếu nữ.
Chính nơi này đã khiến y bao lần thất thố.
Ánh mắt của y chợt tối lại, ngón tay kẹp lấy cằm cô gái, cúi xuống cắn mạnh không chút nể nang.
Ban đầu chỉ là trừng phạt, vừa mạnh vừa sâu, nhưng khi Nhan Tân Nguyệt khẽ hé môi thì mọi thứ lập tức vượt ngoài kiểm soát.
Hôn loạn xạ, khi vội vàng khi dịu dàng, như thể đang gảy đàn, dẫn dắt cảm xúc trào dâng.
Đây là lần đầu tiên Nhan Tân Nguyệt hôn môi, chỉ cảm thấy một dòng điện chạy thẳng lên não, lan ra từng đầu ngón tay, từng sợi dây thần kinh, cả người mềm nhũn dựa vào y.
Mãi cho đến khi cô sắp không thở nổi thì y mới buông ra.
“Nếu còn nói dối lần nữa, tôi sẽ…” Thẩm Vô cuối cùng cũng mở miệng, nhưng câu nói lại đứt đoạn.
“Hửm?”
Nhan Tân Nguyệt ngước nhìn y, người đàn ông vừa mạnh mẽ nguy hiểm lại lập tức hóa thành chàng trai trẻ ngượng ngùng, quay mặt sang chỗ khác, mặt đỏ bừng, chẳng dám đối diện với cô.
Cô thấy vừa buồn cười vừa dễ thương, mới trêu chọc: “Anh sẽ làm gì cơ? Hôn đến khóc luôn à, hay là…”
Cô cố ý kéo dài giọng, đôi mắt cười cong như hồ ly nhỏ: “Không đúng, chắc là em hôn đến mức anh phải khóc mới phải.”
Dù có ngây thơ đến mấy thì đàn ông cũng có lòng tự tôn của riêng mình, bị khıêυ khí©h như vậy, y lập tức quay ngoắt lại, kẹp lấy cằm cô, định hôn lần nữa.
Nhưng bất chợt một tiếng nổ vang lên như sấm sét, chặn đứng tất cả.
“Nhan Tân Nguyệt, cô còn ở đó không?”
Nhan Tân Nguyệt nhón chân, định đặt lên môi y một nụ hôn, nhưng ngay lập tức bị lòng bàn tay lạnh băng của y lạnh lùng chặn lại.
Cô sững sờ rồi cảm giác con dao găm trong tay bị rút mất, vứt mạnh vào góc tường.
Quay đầu liếc nhìn con dao nằm lăn lóc dưới đất, lại nhìn về phía Thẩm Vô đang bốc lên từng làn khí đen ngùn ngụt, khuôn mặt của y lạnh đến mức như đóng băng ba tầng, trong khoảnh khắc ấy cô lập tức hiểu ra tất cả.
Cô bật cười, nhướn mày trêu chọc: “Ra là anh đang ghen sao?”
Thẩm Vô vẫn không đáp, môi mím chặt thành một đường thẳng tắp.
Nụ cười của Nhan Tân Nguyệt càng thêm rạng rỡ, cô khẽ nắm lấy bàn tay y, nhẹ nhàng đặt lên môi một nụ hôn, thấy lông mày y giãn ra, cô lại tiếp tục, từ đầu ngón tay hôn dần đến lòng bàn tay.
Cảm giác tê dại ngọt ngào như đàn kiến nhỏ cắn nhấm trái tim đã ngừng đập từ lâu của Thẩm Vô, y bất chợt quay mặt đi, nhưng vành tai đỏ rực đã tố cáo sạch mọi cảm xúc trong lòng.
Nhan Tân Nguyệt bật cười khẽ, càng được đà lấn tới, cắn nhẹ đầu ngón tay của y.
Ánh mắt Thẩm Vô tối sầm lại, vội rút tay về.
“Sao vậy, không thích à?” Nhan Tân Nguyệt cố ý hỏi, dù trong lòng chưa từng làm thế với ai khác nhưng cô tin chẳng ai có thể cưỡng lại nổi kiểu này.
Đôi mắt đen sâu hun hút của Thẩm Vô khóa chặt cô, cuộn trào những cảm xúc khó gọi thành tên.
“Cộp cộp cộp.”
Tiếng bước chân vọng lên từ hành lang, cắt ngang bầu không khí mập mờ.
Mọi chuyện diễn ra quá đột ngột, đến khi hoàn hồn lại thì Nhan Tân Nguyệt đã nằm trọn trong vòng tay săn chắc của y, bàn tay đặt lên vai cô mang theo sức mạnh áp đảo.
Cùng là ôm nhưng khác hẳn với những gì cô chủ động trước đó, khoảnh khắc này, trái tim cô như loạn nhịp, trong l*иg ngực từng đàn nai con chạy loạn.
Cô ngước lên, Thẩm Vô cũng cúi đầu xuống, ánh mắt hai người va chạm, cảm xúc cuộn trào như sóng ngầm, không lời mà cháy bỏng.
Ánh nhìn của Thẩm Vô dần lướt xuống, dừng lại nơi đôi mắt hạnh long lanh, sống mũi thanh tú, cuối cùng dừng trên đôi môi đỏ mọng của thiếu nữ.
Chính nơi này đã khiến y bao lần thất thố.
Ánh mắt của y chợt tối lại, ngón tay kẹp lấy cằm cô gái, cúi xuống cắn mạnh không chút nể nang.
Hôn loạn xạ, khi vội vàng khi dịu dàng, như thể đang gảy đàn, dẫn dắt cảm xúc trào dâng.
Đây là lần đầu tiên Nhan Tân Nguyệt hôn môi, chỉ cảm thấy một dòng điện chạy thẳng lên não, lan ra từng đầu ngón tay, từng sợi dây thần kinh, cả người mềm nhũn dựa vào y.
Mãi cho đến khi cô sắp không thở nổi thì y mới buông ra.
“Nếu còn nói dối lần nữa, tôi sẽ…” Thẩm Vô cuối cùng cũng mở miệng, nhưng câu nói lại đứt đoạn.
“Hửm?”
Nhan Tân Nguyệt ngước nhìn y, người đàn ông vừa mạnh mẽ nguy hiểm lại lập tức hóa thành chàng trai trẻ ngượng ngùng, quay mặt sang chỗ khác, mặt đỏ bừng, chẳng dám đối diện với cô.
Cô thấy vừa buồn cười vừa dễ thương, mới trêu chọc: “Anh sẽ làm gì cơ? Hôn đến khóc luôn à, hay là…”
Cô cố ý kéo dài giọng, đôi mắt cười cong như hồ ly nhỏ: “Không đúng, chắc là em hôn đến mức anh phải khóc mới phải.”
Dù có ngây thơ đến mấy thì đàn ông cũng có lòng tự tôn của riêng mình, bị khıêυ khí©h như vậy, y lập tức quay ngoắt lại, kẹp lấy cằm cô, định hôn lần nữa.
Nhưng bất chợt một tiếng nổ vang lên như sấm sét, chặn đứng tất cả.
“Nhan Tân Nguyệt, cô còn ở đó không?”
3
0
1 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
