0 chữ
Chương 1
Chương 1
"Khóc cái gì?"
Giọng nói khàn khàn vang lên bên tai.
Hơi thở âm u của người đàn ông bao trùm lấy cô gái mềm mại đang khóc như mưa trong lòng anh, cúi người hôn lên cơ thể run rẩy yếu ớt, để lại vết hồng quyến rũ.
Người đàn ông khép hờ mắt, trong khi hai cơ thể áp sát vào nhau, cô gái run rẩy dữ dội hơn, tiếng khóc nghẹn ngào thoát ra, có vẻ như đã sợ hãi tột cùng.
Kỳ Nghiên Tranh dùng ngón tay vân vê mái tóc cô gái, ôm cô ngồi dậy một nửa, những đợt sóng nhiệt nóng bỏng truyền đến từng đợt.
Trì Lí giống như đóa hoa tan vỡ, cánh hoa ngâm mình trong biển sâu, bị giày vò.
Cuối cùng anh cũng ngừng lại, Trì Lí mềm nhũn trong vòng tay anh, ngửa đầu dựa vào vai, hơi thở gấp gáp, đôi mắt long lanh đẫm nước.
Ngoài cửa sổ, pháo hoa rực rỡ bùng nổ, dù sáng đến mấy, trong mắt cô vẫn chỉ là bóng tối. Anh hôn lên giọt nước mắt sắp lăn dài, xương ngón tay áp vào má cô, hỏi rất dịu dàng: "Lí Lí ngoan, còn dám chạy nữa không?"
Trì Lí đã bị giam ở đây rất lâu rồi, đôi môi đỏ sưng húp mím chặt, dù biết sự đáng sợ của người đàn ông này nhưng cô vẫn ngoan cố quay đầu đi, né tránh bàn tay đó, khàn giọng nói: "Em không muốn."
Cô không muốn bị giam cầm ở nơi đây.
Không khí xung quanh đột ngột lạnh đi, cô cảm nhận được hơi thở bạo ngược tỏa ra khắp người anh, cuồn cuộn như bão tố, như muốn nghiền nát cô thành từng mảnh.
Cô run rẩy không kiểm soát được.
Bên tai vang lên tiếng cười lạnh, sau đó anh dùng hành động nói cho cô biết, không muốn cũng vô ích.
Anh đủ mạnh mẽ để khống chế mọi thứ cô quan tâm, kể cả cơ thể đã được đặt tên này của anh.
Là của anh, chỉ có thể là của anh.
Đôi mắt đen của Kỳ Nghiên Tranh đỏ ngầu, sự âm u trào ra như sóng biển đen vô tận, phóng túng tỏa ra khát vọng xâm chiếm đáng sợ.
Trì Lí không ngừng lùi lại nhưng có thể chạy đi đâu được, mắt cá chân trắng nõn bị túm lấy, kéo về phía người đàn ông, cô co rúm lại.
Nhìn thấy du͙© vọиɠ sâu thẳm trong đáy mắt anh, cô vô cùng sợ hãi: "Em đau… không muốn nữa đâu."
Thân thể mềm mại của cô đã bị tàn phá toàn màu hồng, những vết hoa mai in trên người, quấn lấy vài sợi tơ bạc, đặc biệt là ngực run rẩy vì sợ hãi, khung cảnh trở nên mị hoặc.
Kỳ Nghiên Tranh đưa tay ra, cô kêu lên một tiếng yếu ớt, chưa kịp phản ứng thì gương mặt xinh đẹp đã ướt đẫm nước mắt, trông thật tội nghiệp.
"Có gì phải tủi thân? Lúc trêu chọc tôi, em không nghĩ đến hậu quả sao?"
Anh cúi người áp xuống, không chút mềm lòng, đôi mắt đen lạnh lẽo lộ rõ vẻ bất mãn. Cô chỉ là một kẻ dối trá, miệng luôn nói yêu anh, nhưng khi chán rồi lại vứt bỏ.
Trì Lí biết giãy giụa cũng vô ích, chỉ còn cách khóc to hơn, chủ động vòng tay ôm lấy cổ anh, nũng nịu dụi nước mắt lên môi anh: "Dừng được không?"
Giọng nói khàn đặc vì kêu la quá lâu, âm điệu mềm mại cuối câu như móc câu quấn quýt bên tai, tỏ rõ thái độ đầu hàng.
Kỳ Nghiên Tranh mắt lạnh ngắt đầy sát khí, khóe mắt nhuốm vẻ tà dị cười nhạt, cắn nhẹ lên môi cô.
"Khóc cũng vô dụng thôi."
Cô như búp bê vải bị lật qua lật lại, đến cả bông cũng sắp bị vắt kiệt, cuối cùng ngất đi.
Trong chút ý thức cuối cùng, cô chỉ muốn xé xác lãnh đạo Cục quản lý thời không kia thành nghìn mảnh.
Trì Lí hận, nếu không phải vì đối phương thì cô đâu đến nỗi dính phải tên Kỳ Nghiên Tranh siêu cấp bệnh hoạn này!
Ai nói nam chính là đại lão thanh tịnh? Thanh tịnh cái nỗi gì!
Giọng nói khàn khàn vang lên bên tai.
Hơi thở âm u của người đàn ông bao trùm lấy cô gái mềm mại đang khóc như mưa trong lòng anh, cúi người hôn lên cơ thể run rẩy yếu ớt, để lại vết hồng quyến rũ.
Người đàn ông khép hờ mắt, trong khi hai cơ thể áp sát vào nhau, cô gái run rẩy dữ dội hơn, tiếng khóc nghẹn ngào thoát ra, có vẻ như đã sợ hãi tột cùng.
Kỳ Nghiên Tranh dùng ngón tay vân vê mái tóc cô gái, ôm cô ngồi dậy một nửa, những đợt sóng nhiệt nóng bỏng truyền đến từng đợt.
Trì Lí giống như đóa hoa tan vỡ, cánh hoa ngâm mình trong biển sâu, bị giày vò.
Cuối cùng anh cũng ngừng lại, Trì Lí mềm nhũn trong vòng tay anh, ngửa đầu dựa vào vai, hơi thở gấp gáp, đôi mắt long lanh đẫm nước.
Ngoài cửa sổ, pháo hoa rực rỡ bùng nổ, dù sáng đến mấy, trong mắt cô vẫn chỉ là bóng tối. Anh hôn lên giọt nước mắt sắp lăn dài, xương ngón tay áp vào má cô, hỏi rất dịu dàng: "Lí Lí ngoan, còn dám chạy nữa không?"
Cô không muốn bị giam cầm ở nơi đây.
Không khí xung quanh đột ngột lạnh đi, cô cảm nhận được hơi thở bạo ngược tỏa ra khắp người anh, cuồn cuộn như bão tố, như muốn nghiền nát cô thành từng mảnh.
Cô run rẩy không kiểm soát được.
Bên tai vang lên tiếng cười lạnh, sau đó anh dùng hành động nói cho cô biết, không muốn cũng vô ích.
Anh đủ mạnh mẽ để khống chế mọi thứ cô quan tâm, kể cả cơ thể đã được đặt tên này của anh.
Là của anh, chỉ có thể là của anh.
Đôi mắt đen của Kỳ Nghiên Tranh đỏ ngầu, sự âm u trào ra như sóng biển đen vô tận, phóng túng tỏa ra khát vọng xâm chiếm đáng sợ.
Nhìn thấy du͙© vọиɠ sâu thẳm trong đáy mắt anh, cô vô cùng sợ hãi: "Em đau… không muốn nữa đâu."
Thân thể mềm mại của cô đã bị tàn phá toàn màu hồng, những vết hoa mai in trên người, quấn lấy vài sợi tơ bạc, đặc biệt là ngực run rẩy vì sợ hãi, khung cảnh trở nên mị hoặc.
Kỳ Nghiên Tranh đưa tay ra, cô kêu lên một tiếng yếu ớt, chưa kịp phản ứng thì gương mặt xinh đẹp đã ướt đẫm nước mắt, trông thật tội nghiệp.
"Có gì phải tủi thân? Lúc trêu chọc tôi, em không nghĩ đến hậu quả sao?"
Anh cúi người áp xuống, không chút mềm lòng, đôi mắt đen lạnh lẽo lộ rõ vẻ bất mãn. Cô chỉ là một kẻ dối trá, miệng luôn nói yêu anh, nhưng khi chán rồi lại vứt bỏ.
Giọng nói khàn đặc vì kêu la quá lâu, âm điệu mềm mại cuối câu như móc câu quấn quýt bên tai, tỏ rõ thái độ đầu hàng.
Kỳ Nghiên Tranh mắt lạnh ngắt đầy sát khí, khóe mắt nhuốm vẻ tà dị cười nhạt, cắn nhẹ lên môi cô.
"Khóc cũng vô dụng thôi."
Cô như búp bê vải bị lật qua lật lại, đến cả bông cũng sắp bị vắt kiệt, cuối cùng ngất đi.
Trong chút ý thức cuối cùng, cô chỉ muốn xé xác lãnh đạo Cục quản lý thời không kia thành nghìn mảnh.
Trì Lí hận, nếu không phải vì đối phương thì cô đâu đến nỗi dính phải tên Kỳ Nghiên Tranh siêu cấp bệnh hoạn này!
Ai nói nam chính là đại lão thanh tịnh? Thanh tịnh cái nỗi gì!
3
0
2 tuần trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
