TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 44
Chương 44

Hai người cùng vào game, Bùi Quý Ngâm mời Tống Chân vào phòng.

“Hôm nay chị có vẻ im lặng.” Vào game rồi mà Tống Chân mãi chẳng nghe thấy Bùi Quý Ngâm nói gì.

“Hôm nay là phiên bản lạnh lùng của chị.” Bùi Quý Ngâm như thường lệ điền vào chỗ trống trong đội hình.

Tống Chân bật cười, dù tiếng cười rất nhỏ, nhưng Bùi Quý Ngâm vẫn nghe được.

“Hầy.” Bùi Quý Ngâm thở dài. “Hôm nay chị bị người ta bắt nạt.”

Tống Chân ngẩn ra: “Hả?”

“Bị vu oan là gian lận.” Bùi Quý Ngâm lại thở dài lần nữa.

Tống Chân im lặng hai giây: “Giải quyết xong chưa?”

“Tạm thời thì chưa, dù chị biết cây ngay không sợ chết đứng, nhưng mà…” Bùi Quý Ngâm cười cười.

Tống Chân không biết nên an ủi thế nào, cũng im lặng theo.

“Nên hôm nay Tiểu Khả Ái có thể khen chị nhiều một chút được không? Huhu, chị buồn lắm luôn á.” Bùi Quý Ngâm nói: “Tiểu Khả Ái khen thì mới khá hơn được.”

Tống Chân: …

“Chậc, không phải chị nói em khen hời hợt à? Em sợ khen xong chị lại càng buồn hơn.” Tống Chân nói.

“Không đâu, bây giờ chỉ một lời khen nhỏ cũng đủ ấm lòng rồi.” Giọng Bùi Quý Ngâm càng thêm đáng thương, nhỏ nhẹ.

Tống Chân không hiểu sao bản thân lại dễ mềm lòng như vậy, cuối cùng nửa đùa nửa thật đồng ý: “Lần sau nhớ báo trước để em còn lên mạng tra từ điển khen ngợi.”

“Không cần từ điển đâu, chỉ cần em gái nói ‘chị giỏi quá’ là chị mãn nguyện rồi.” Bùi Quý Ngâm nói xong còn cười khúc khích hai tiếng.

Tống Chân rùng mình hai cái, dù đã quen được một thời gian rồi nhưng mỗi lần nghe Bùi Quý Ngâm nói kiểu đó cô ấy vẫn thấy ghê đến nổi da gà.

Mấy ván game đầu, hai người leo rank khá suôn sẻ, gần như ván nào Bùi Quý Ngâm cũng chọn được tướng tủ, Tống Chân cũng đều chơi được những tướng đường giữa mà cô ấy thích. Gần đây đánh hạng chung với Bùi Quý Ngâm, nên tuần sau có thể lấy được huy hiệu top làng rồi, cố thêm tí nữa có khi lên được cả huy hiệu top thành phố.

“Sao đường dưới cứ ăn lính của mình hoài vậy.” Tống Chân lẩm bẩm, mỗi lần cô ấy đi hỗ trợ đường đối kháng là xạ thủ lại tự động ăn hết lính đường giữa.

Cô ấy qua đường xạ thủ núp bụi một lúc, mới ăn một con lính thì xạ thủ đã nhảy dựng lên.

Rút Kiếm Hướng Về Thiên Hạ (Hoàng Trung): [Ai cho cô ăn lính của tôi vậy?]

Manh Manh Tiểu Khả Ái (Tiểu Kiều): [Tôi chỉ lỡ quạt trúng thôi mà, với lại anh ăn bao nhiêu lính của tôi rồi hả?]

Rút Kiếm Hướng Về Thiên Hạ (Hoàng Trung): [Đường giữa vốn dĩ đâu cần ăn nhiều lính thế đâu? Muốn thắng thì im đi, hiểu chưa?]

Bùi Quý Ngâm nghe thấy Tống Chân hít sâu một hơi.

Manh Manh Tiểu Khả Ái (Tiểu Kiều): [Ăn lắm thế mà cuối cùng 2-6, trông chờ gì ở anh?]

Rút Kiếm Hướng Về Thiên Hạ (Hoàng Trung): [Tôi chỉ chưa farm đủ thôi, chờ coi cuối game đi, hiểu chưa?]

Manh Manh Tiểu Khả Ái (Tiểu Kiều): [Sợ anh không sống nổi tới cuối game luôn đấy, hiểu chưa?]

Bùi Quý Ngâm cuối cùng cũng không nhịn được cười, cảm giác cô gái này đã bị mình dạy hư rồi.

“Cho anh ta ăn còn không bằng cho chị ăn, lại đây ăn lính đi, chị ơi.” Tống Chân nói xong còn hừ nhẹ một tiếng.

Từ giọng điệu đó, Bùi Quý Ngâm mơ hồ cảm nhận được một khí thế ngạo thị thiên hạ.

“Ăn chung, ăn chung.” Bùi Quý Ngâm nói.

Được Tống Chân cho phép, Bùi Quý Ngâm ăn lính hăng hẳn lên, ai có thể ăn lính nhanh hơn rừng chứ? Câu trả lời là: không ai cả.

Rút Kiếm Hướng Về Thiên Hạ (Hoàng Trung): [Hừ, rừng cũng ăn đấy thôi.]

Manh Manh Tiểu Khả Ái (Tiểu Kiều): [Phù sa không chảy ruộng ngoài, anh hiểu cái quái gì? Với lại người ta gϊếŧ được chín mạng rồi đấy, có phải tốt hơn anh nhiều không?]

Rút Kiếm Hướng Về Thiên Hạ (Hoàng Trung): [Dựa dẫm người ta gánh giỏi ghê ấy nhỉ.]

Manh Manh Tiểu Khả Ái (Tiểu Kiều): [Anh ganh tị chứ gì.]

Bùi Quý Ngâm bật cười, dù cố nén nhưng tiếng cười vẫn ngày càng lớn.

“Cười gì đấy?” Tống Chân hỏi.

“Không có gì, chỉ là cảm thấy miệng em càng lúc càng sắc.”

“Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng.”

“Cảm ơn đã khen, vậy sau này không được gọi chị là ‘chị’ nữa, phải gọi là ‘sư phụ’ mới đúng.”

Tống Chân: …

“Không gọi đâu.” Như thế thật mất mặt, dù cô ấy cảm thấy gọi “chị” cũng xấu hổ chẳng kém gì “sư phụ”, nhưng “chị” thì đã quen miệng rồi.

Bùi Quý Ngâm cũng chỉ nói vui chứ không ép.

“Nói chứ, mùa này em định leo đến mấy sao?” Bùi Quý Ngâm hỏi.

“Hử?” Tống Chân im lặng hai giây.

“Hử?” Bùi Quý Ngâm cũng lặp lại một tiếng.

“Chắc là… Vương Giả?” Tống Chân suy nghĩ một chút rồi trả lời.

“Được.”

Tống Chân cảm thấy mình nên tặng cho Bùi Quý Ngâm một bộ skin, nếu không thì ngại quá. Dù biết một bộ skin có lẽ không đủ, nhưng ít ra cũng là tấm lòng.

Sau khi chơi game với Bùi Quý Ngâm xong, Tống Chân vào xem danh sách nguyện vọng của cô ấy, chẳng có skin nào được đánh dấu. Cô ấy nhớ lại mấy tướng Bùi Quý Ngâm hay chơi, tặng cho cô bộ Cơ Giáp Tận Thế của Tôn Thượng Hương và thêm cả Miêu Ảnh của Điêu Thuyền.

Ban đầu Bùi Quý Ngâm chỉ định xin nghỉ một ngày, nhưng ai ngờ thứ Năm vận động viên lại có cuộc họp khẩn, nên cô xin nghỉ thêm.

Trên mạng, những người chờ cô lên tiếng đều nghĩ rằng cô bị "bóc phốt", không dám lộ diện. Bùi Quý Ngâm chẳng nói gì, giả vờ như không biết chuyện gì đang xảy ra.

8

0

2 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.