TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 2
Chương 2

Cố Tiểu Văn nhét đèn pin vào túi, hít sâu mấy hơi, rồi men theo cầu thang ban công sau biệt thự leo lên, trèo qua cổng thấp, dán người như thạch sùng lên vách kính sát đất của phòng ngủ Bạch Khang Thành, lặng lẽ thở dài giữa đêm đen.

"Nghiệp chướng gì thế này..."

Từ nhỏ đến lớn, trừ khi bắt đầu tính chuyện kiếm tiền thì từng tụ tập đánh nhau với con trai, chứ cô chưa từng nhỏ dãi vì tên đàn ông nào. Bình thường cô mà muốn, thì chỉ cần thả câu là câu được. Cái kiểu si tình cầu mà không được này đúng là làm khó cô quá.

Cố Tiểu Văn lẩm bẩm một câu, rồi đưa tay làm rối tóc mình, sau đó lấy son môi đỏ chót quệt nhòe sang hai bên tận mang tai. Gương mặt vốn đã dặm phấn trắng bệch, giờ trông chẳng khác gì ác quỷ đòi mạng.

Cô áp khuôn mặt "hù người" đó lên cửa sổ phòng ngủ vẫn còn sáng đèn của Bạch Khang Thành.

Bất kể thủ đoạn có khó coi thế nào, chỉ cần đạt mục đích là được. Cô dám chắc sau đêm nay, Bạch Khang Thành nhất định sẽ khắc cốt ghi tâm cô đến suốt đời...

Thế nhưng ngay khi Cố Tiểu Văn vừa áp mặt vào kính, còn chưa kịp tìm bóng dáng Bạch Khang Thành thì đã bị dọa đến hít ngược một hơi lạnh, âm thanh phát ra chẳng khác nào con gà cao su bị bóp.

Ngay sau đó, hai chân cô mềm nhũn, "phịch" một cái quỳ luôn bên cửa sổ.

Trên tấm kính, đúng chỗ cô vừa dán mặt vào là một gương mặt trắng bệch áp sát, một đôi mắt đen thẳm trừng trừng nhìn ra ngoài.

Phản ứng của Cố Tiểu Văn cũng coi như nhanh, cô vịn vào tường định bỏ chạy. Người kia... tóm lại không phải Bạch Khang Thành!

Nhưng ngay lúc cô đứng dậy chuẩn bị chuồn đi, cánh cửa ban công đột nhiên mở ra, chặn mất đường thoát của cô!

Gương mặt ma treo cổ đáng sợ hơn cả "mặt nạ đòi mạng" ban nãy qua tấm kính giờ đã bước ra từ căn phòng sáng rực.

Toàn thân người này ướt sũng, tóc ướt dính bết vào mặt, đầu mũi vẫn còn nhỏ từng giọt nước.

Anh đi chân trần, chỉ mặc một chiếc áo ngủ bằng lụa mỏng, hơi thở dồn dập, trông hệt như vừa được vớt từ dưới nước lên. Anh bước ra cửa, phần dưới chỉ mặc mỗi chiếc qυầи ɭóŧ trắng tinh, đôi chân dài thon thả mà rắn rỏi, dừng lại ngay trước mắt Cố Tiểu Văn.

Bị bắt tại trận, Cố Tiểu Văn lập tức dùng tay áo lau đi lớp hóa trang kinh dị trên mặt, yếu ớt tội nghiệp nép mình vào bức tường. Dáng vẻ này cùng với ngoại hình y hệt lúc còn ở thế giới thực, ánh mắt rũ xuống, đúng chuẩn sinh ra là để giả vớ đáng thương.

1

0

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.