0 chữ
Chương 20
Chương 20
Trước đây nguyên chủ luôn chủ động chuyển tiền cho Trình Miên, mua đủ loại quà, thậm chí vay trả góp để tặng. Vậy mà chưa từng thấy Trình Miên chủ động mời ăn một bữa cơm. Giờ nói đến chuyện tiền, liền nhớ đến chuyện gặp mặt?
Cô lướt lại lịch sử trò chuyện của hai người, càng nhìn càng thấy rõ Trình Miên rõ ràng cố tình “thả câu”, lợi dụng nguyên chủ ngốc nghếch để rút tiền. Ngay cả tiền vào đại học của Trình Miên cũng là do nguyên chủ cày việc làm thêm mà gom góp.
Văn Tâm hồi đó mỗi tháng chỉ dám giữ lại một ngàn tệ sinh hoạt phí, còn lại đều chuyển cho Trình Miên.
Thật tức cười.
Có tiền như vậy sao không để cho vợ mình học đại học? Não bị làm sao à?
Đổng Tầm thì thích học là thế, còn học giỏi nữa.
Văn Tâm không muốn phí lời, lập tức ra tay dứt khoát.
Cô vẫn giữ nét mặt lạnh lùng, gõ mấy dòng chữ…
Văn Tâm: [Bớt giả vờ đi, tôi chỉ đang đòi lại số tiền vốn thuộc về mình, đừng nói như thể tôi đang mượn cô vậy.]
Văn Tâm: [Tôi đã nhận được 20.000 tệ, nhớ trả nốt phần còn lại. Cho cô một khoảng thời gian để xoay xở.]
Trình Miên hoàn toàn không tin nổi những dòng tin nhắn này là do Văn Tâm gửi. Cô ta thật sự nghi ngờ có người đang mạo danh Văn Tâm nhắn tin với mình. Để xác nhận, cô ta định gọi một cuộc trò chuyện thực tế ảo.
Nhưng yêu cầu bị từ chối.
Cô ta thở phào nhẹ nhõm, đủ loại suy đoán hiện lên trong đầu.
Có khi nào quang não của Văn Tâm bị người khác chiếm dụng? Người đang nói chuyện với cô ta thật ra không phải Văn Tâm?
Ngay sau đó, trên quang não hiện lên một dòng thông báo:
[Xin lỗi, người dùng mà bạn đang gọi không sử dụng thiết bị quang não, không thể nhận cuộc gọi thực tế ảo. Bạn có muốn chuyển sang cuộc gọi video thông thường không?]
Trình Miên: “…”
Trình Miên bỗng nhiên nhớ ra rằng Văn Tâm vẫn còn đang dùng một cái điện thoại cổ lỗ sĩ.
Trước kia cô ta còn tưởng rằng Văn Tâm cố tình diễn cảnh nghèo khổ trước mặt mình để tỏ vẻ bản thân đã hi sinh rất nhiều, không ngờ rằng cô thật sự… vừa nghèo vừa keo kiệt.
Bực mình đến mức muốn phát điên, Trình Miên cố nén cơn giận, thẳng tay gọi một cuộc video call qua.
Văn Tâm thấy video đột ngột gọi tới, suýt chút nữa thì ném luôn cái điện thoại.
Vừa nhìn màn hình chưa rõ tên người gọi, cô còn tưởng là Đổng Tầm, tập trung nhìn kỹ lại thì thấy là Trình Miên, lập tức cảm thấy xui xẻo. Cơn xã khủng bộc phát ngay tức thì, cô cảm thấy đối phương thật sự quá vô duyên.
Không nói một câu đã gọi tới?
Còn gọi video nữa?
Nhưng đầu óc cô cũng nhanh nhạy, ước chừng đoán ra được lý do Trình Miên gọi, nên cuối cùng vẫn cắn răng nhận.
Chỉ là sắc mặt thì không đẹp đẽ gì cho lắm.
Thế là Văn Tâm với gương mặt u ám, lựa góc quay từ trên xuống, cứ thế xuất hiện trước mặt Trình Miên.
Ban đầu Trình Miên còn ngẩn người hai giây không nhận ra Văn Tâm, sau đó mới lập tức phản ứng lại.
Trên mặt cô ta nở nụ cười vừa đúng độ, ngọt ngào hỏi han: “Chị Văn Tâm, lâu quá không gặp chị, vừa rồi suýt nữa em không nhận ra luôn đó. Chị ốm đi nhiều quá, gần đây làm việc vất vả lắm hả? Nhớ giữ gìn sức khỏe nha…”
Văn Tâm vốn dĩ đã không giỏi nói chuyện điện thoại với người lạ, càng không chịu nổi kiểu xã giao giả tạo như thế này.
“Không cần phải vòng vo. Tôi bây giờ thất nghiệp, nhà cũng nghèo rớt mồng tơi, sắp không còn gì để ăn nữa rồi, chuẩn bị chết đói đến nơi đây.”
“Cô tốt nhất nên trả tiền lại cho tôi nhanh đi, không thì tôi sẽ ngồi chầu chực trước cổng tổng bộ Cường Thịnh mỗi ngày, chờ vị hôn thê của cô. Dù sao hai người cũng sắp kết hôn mà? Cô ấy chắc chắn sẵn lòng trả giùm cô khoản này thôi.”
Sợ xã hội thì vẫn là sợ xã hội, nhưng đến lúc quan trọng thì vẫn không thể để mất tiền.
Văn Tâm vốn đã chẳng có ấn tượng gì tốt với Trình Miên, đầu óc lại lúc nào cũng chỉ nghĩ làm sao đòi lại được tiền, thêm vào đó là nhiều năm đọc sách, xem phim, nên diễn xuất ít nhiều cũng có chút trình độ. Trong vài phút ngắn ngủi đó, cô thể hiện hết sức xuất sắc kỹ năng diễn đỉnh cao của đời mình.
Khi buông lời uy hϊếp, biểu cảm trên mặt cô nghiêm túc đến mức thật sự toát lên khí chất lạnh lùng như cô tưởng tượng.
Thực ra Văn Tâm cũng không định kiện tụng gì, vì nhiều thứ đúng là nguyên chủ tự nguyện cho, dùng đến pháp luật thì phiền phức và tốn thời gian. Cô còn phải chăm sóc vợ nữa cơ mà.
Giải pháp nhanh và hiệu quả nhất đã ở ngay trước mắt, cô biết Trình Miên sợ cái gì, vậy thì tại sao không tận dụng?
Bị uy hϊếp trực diện như thế, Trình Miên cuối cùng cũng hiểu rằng Văn Tâm không phải đang nói chơi.
Cô thực sự quyết tâm đòi lại số tiền đó.
Ánh mắt Văn Tâm xa lạ, lạnh lẽo, chẳng những không còn một chút cảm xúc yêu thương, mà đến hơi ấm cũng không có. Trên người cô chẳng còn chút bóng dáng nào của người quen thuộc ngày xưa.
Trong lòng Trình Miên đột nhiên dâng lên một cảm giác bất an không thể khống chế nổi.
“Em không biết đã xảy ra chuyện gì? Hay là chị nghe ai đó đồn bậy gì rồi hiểu lầm em chăng? Nhưng em thật sự chưa bao giờ có ý lợi dụng chị. Em nhận đồ của chị cũng chỉ vì chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, em luôn coi chị như chị ruột mà đối đãi…”
Đáng khâm phục là đến giờ phút này Trình Miên vẫn có thể kiềm nén cảm xúc, khuôn mặt vẫn là vẻ thuần khiết, làm ra bộ dáng đáng thương lại đầy cứng cỏi.
Cô lướt lại lịch sử trò chuyện của hai người, càng nhìn càng thấy rõ Trình Miên rõ ràng cố tình “thả câu”, lợi dụng nguyên chủ ngốc nghếch để rút tiền. Ngay cả tiền vào đại học của Trình Miên cũng là do nguyên chủ cày việc làm thêm mà gom góp.
Văn Tâm hồi đó mỗi tháng chỉ dám giữ lại một ngàn tệ sinh hoạt phí, còn lại đều chuyển cho Trình Miên.
Thật tức cười.
Có tiền như vậy sao không để cho vợ mình học đại học? Não bị làm sao à?
Đổng Tầm thì thích học là thế, còn học giỏi nữa.
Văn Tâm không muốn phí lời, lập tức ra tay dứt khoát.
Văn Tâm: [Bớt giả vờ đi, tôi chỉ đang đòi lại số tiền vốn thuộc về mình, đừng nói như thể tôi đang mượn cô vậy.]
Văn Tâm: [Tôi đã nhận được 20.000 tệ, nhớ trả nốt phần còn lại. Cho cô một khoảng thời gian để xoay xở.]
Trình Miên hoàn toàn không tin nổi những dòng tin nhắn này là do Văn Tâm gửi. Cô ta thật sự nghi ngờ có người đang mạo danh Văn Tâm nhắn tin với mình. Để xác nhận, cô ta định gọi một cuộc trò chuyện thực tế ảo.
Nhưng yêu cầu bị từ chối.
Cô ta thở phào nhẹ nhõm, đủ loại suy đoán hiện lên trong đầu.
Có khi nào quang não của Văn Tâm bị người khác chiếm dụng? Người đang nói chuyện với cô ta thật ra không phải Văn Tâm?
Ngay sau đó, trên quang não hiện lên một dòng thông báo:
[Xin lỗi, người dùng mà bạn đang gọi không sử dụng thiết bị quang não, không thể nhận cuộc gọi thực tế ảo. Bạn có muốn chuyển sang cuộc gọi video thông thường không?]
Trình Miên bỗng nhiên nhớ ra rằng Văn Tâm vẫn còn đang dùng một cái điện thoại cổ lỗ sĩ.
Trước kia cô ta còn tưởng rằng Văn Tâm cố tình diễn cảnh nghèo khổ trước mặt mình để tỏ vẻ bản thân đã hi sinh rất nhiều, không ngờ rằng cô thật sự… vừa nghèo vừa keo kiệt.
Bực mình đến mức muốn phát điên, Trình Miên cố nén cơn giận, thẳng tay gọi một cuộc video call qua.
Văn Tâm thấy video đột ngột gọi tới, suýt chút nữa thì ném luôn cái điện thoại.
Vừa nhìn màn hình chưa rõ tên người gọi, cô còn tưởng là Đổng Tầm, tập trung nhìn kỹ lại thì thấy là Trình Miên, lập tức cảm thấy xui xẻo. Cơn xã khủng bộc phát ngay tức thì, cô cảm thấy đối phương thật sự quá vô duyên.
Không nói một câu đã gọi tới?
Còn gọi video nữa?
Nhưng đầu óc cô cũng nhanh nhạy, ước chừng đoán ra được lý do Trình Miên gọi, nên cuối cùng vẫn cắn răng nhận.
Thế là Văn Tâm với gương mặt u ám, lựa góc quay từ trên xuống, cứ thế xuất hiện trước mặt Trình Miên.
Ban đầu Trình Miên còn ngẩn người hai giây không nhận ra Văn Tâm, sau đó mới lập tức phản ứng lại.
Trên mặt cô ta nở nụ cười vừa đúng độ, ngọt ngào hỏi han: “Chị Văn Tâm, lâu quá không gặp chị, vừa rồi suýt nữa em không nhận ra luôn đó. Chị ốm đi nhiều quá, gần đây làm việc vất vả lắm hả? Nhớ giữ gìn sức khỏe nha…”
Văn Tâm vốn dĩ đã không giỏi nói chuyện điện thoại với người lạ, càng không chịu nổi kiểu xã giao giả tạo như thế này.
“Không cần phải vòng vo. Tôi bây giờ thất nghiệp, nhà cũng nghèo rớt mồng tơi, sắp không còn gì để ăn nữa rồi, chuẩn bị chết đói đến nơi đây.”
“Cô tốt nhất nên trả tiền lại cho tôi nhanh đi, không thì tôi sẽ ngồi chầu chực trước cổng tổng bộ Cường Thịnh mỗi ngày, chờ vị hôn thê của cô. Dù sao hai người cũng sắp kết hôn mà? Cô ấy chắc chắn sẵn lòng trả giùm cô khoản này thôi.”
Sợ xã hội thì vẫn là sợ xã hội, nhưng đến lúc quan trọng thì vẫn không thể để mất tiền.
Văn Tâm vốn đã chẳng có ấn tượng gì tốt với Trình Miên, đầu óc lại lúc nào cũng chỉ nghĩ làm sao đòi lại được tiền, thêm vào đó là nhiều năm đọc sách, xem phim, nên diễn xuất ít nhiều cũng có chút trình độ. Trong vài phút ngắn ngủi đó, cô thể hiện hết sức xuất sắc kỹ năng diễn đỉnh cao của đời mình.
Khi buông lời uy hϊếp, biểu cảm trên mặt cô nghiêm túc đến mức thật sự toát lên khí chất lạnh lùng như cô tưởng tượng.
Thực ra Văn Tâm cũng không định kiện tụng gì, vì nhiều thứ đúng là nguyên chủ tự nguyện cho, dùng đến pháp luật thì phiền phức và tốn thời gian. Cô còn phải chăm sóc vợ nữa cơ mà.
Giải pháp nhanh và hiệu quả nhất đã ở ngay trước mắt, cô biết Trình Miên sợ cái gì, vậy thì tại sao không tận dụng?
Bị uy hϊếp trực diện như thế, Trình Miên cuối cùng cũng hiểu rằng Văn Tâm không phải đang nói chơi.
Cô thực sự quyết tâm đòi lại số tiền đó.
Ánh mắt Văn Tâm xa lạ, lạnh lẽo, chẳng những không còn một chút cảm xúc yêu thương, mà đến hơi ấm cũng không có. Trên người cô chẳng còn chút bóng dáng nào của người quen thuộc ngày xưa.
Trong lòng Trình Miên đột nhiên dâng lên một cảm giác bất an không thể khống chế nổi.
“Em không biết đã xảy ra chuyện gì? Hay là chị nghe ai đó đồn bậy gì rồi hiểu lầm em chăng? Nhưng em thật sự chưa bao giờ có ý lợi dụng chị. Em nhận đồ của chị cũng chỉ vì chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, em luôn coi chị như chị ruột mà đối đãi…”
Đáng khâm phục là đến giờ phút này Trình Miên vẫn có thể kiềm nén cảm xúc, khuôn mặt vẫn là vẻ thuần khiết, làm ra bộ dáng đáng thương lại đầy cứng cỏi.
4
0
3 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
