0 chữ
Chương 1
Chương 1
Căn phòng chật chội, ánh sáng yếu ớt, bao trùm bởi một mùi ẩm mốc nặng nề, âm u khiến người ta ngạt thở.
Bộ sofa cũ kỹ bị nhuộm bởi một màu sắc khó gọi tên, từ màu xám nhạt ban đầu đã loang lổ những vết tối mờ như bóng ma, trong không khí còn thoang thoảng mùi tanh như máu.
Trên đó, một cô gái có làn da trắng như tuyết, mặc váy ngủ ngắn, toàn thân chi chít những mảng bầm tím và vết thương trông rợn người.
Nàng co đôi chân dài lại, dán sát vào sofa và bức tường trắng tạo thành một góc chết, từ thái dương còn rỉ máu nhỏ giọt xuống nền nhà.
Dù bản thân đang ở trong một hoàn cảnh tối tăm, vẫn có thể nhận ra gương mặt nàng rất đẹp. Nhưng đôi mắt trống rỗng, vô hồn, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào vũng máu dưới sàn như một con rối tinh xảo bị vứt bỏ, mong manh đến mức tưởng chừng chỉ cần chạm nhẹ là vỡ.
Văn Tâm sững sờ khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Cái gì đây? Hiện trường gϊếŧ người à?
Não bộ cô trống rỗng, thậm chí không kịp nghĩ xem chuyện gì đang xảy ra với bản thân mình. Chỉ theo bản năng tiến lên, nhẹ nhàng cúi người, ánh mắt tràn đầy lo lắng: “Xin chào… cô có cần giúp đỡ không?”
Nhưng cô chỉ vừa mới lại gần một chút, mỹ nhân kia đã như bị kinh hoảng đến cực độ, hai chân vốn đã co rúm gần như không còn đường lui nay lại cố gắng lùi thêm, như thể trước mặt nàng là một mãnh thú đáng sợ.
Văn Tâm sững người, cúi đầu nhìn bàn tay mình cũng đang dính máu, lại ngó quanh căn phòng cảnh tượng khủng khϊếp này khiến cô muốn phát điên.
-
Chỉ một giây trước thôi, Văn Tâm vẫn còn nhớ rõ mình đang nằm trên giường bệnh vì bẩm sinh mắc bệnh tim.
Giây phút cuối đời, thân thể cô đã suy yếu đến mức không thể tự đứng dậy.
Vậy mà giờ đây, cô lại giống như một người hoàn toàn khỏe mạnh có thể đứng, có thể di chuyển như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Không, chính xác hơn là cô đã trở thành một người khác.
Giọng nói, gương mặt, cơ thể… tất cả đều không phải của cô.
Văn Tâm nhìn mình trong gương vẫn là gương mặt quen thuộc, nhưng làn da trắng bệch, thái dương còn dính máu. Vị trí đó hơi nóng ran, và mãi một lúc sau cô mới cảm thấy đau.
Cô tin rằng trên người mình vừa xảy ra một chuyện kỳ lạ không cách nào lý giải bằng khoa học.
Nhưng giờ không phải lúc để nghĩ nhiều đến vậy.
Vì chính cô đang đứng giữa một rắc rối nghiêm trọng có khả năng liên quan đến truy cứu trách nhiệm hình sự…
Bộ sofa cũ kỹ bị nhuộm bởi một màu sắc khó gọi tên, từ màu xám nhạt ban đầu đã loang lổ những vết tối mờ như bóng ma, trong không khí còn thoang thoảng mùi tanh như máu.
Trên đó, một cô gái có làn da trắng như tuyết, mặc váy ngủ ngắn, toàn thân chi chít những mảng bầm tím và vết thương trông rợn người.
Nàng co đôi chân dài lại, dán sát vào sofa và bức tường trắng tạo thành một góc chết, từ thái dương còn rỉ máu nhỏ giọt xuống nền nhà.
Dù bản thân đang ở trong một hoàn cảnh tối tăm, vẫn có thể nhận ra gương mặt nàng rất đẹp. Nhưng đôi mắt trống rỗng, vô hồn, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào vũng máu dưới sàn như một con rối tinh xảo bị vứt bỏ, mong manh đến mức tưởng chừng chỉ cần chạm nhẹ là vỡ.
Cái gì đây? Hiện trường gϊếŧ người à?
Não bộ cô trống rỗng, thậm chí không kịp nghĩ xem chuyện gì đang xảy ra với bản thân mình. Chỉ theo bản năng tiến lên, nhẹ nhàng cúi người, ánh mắt tràn đầy lo lắng: “Xin chào… cô có cần giúp đỡ không?”
Nhưng cô chỉ vừa mới lại gần một chút, mỹ nhân kia đã như bị kinh hoảng đến cực độ, hai chân vốn đã co rúm gần như không còn đường lui nay lại cố gắng lùi thêm, như thể trước mặt nàng là một mãnh thú đáng sợ.
Văn Tâm sững người, cúi đầu nhìn bàn tay mình cũng đang dính máu, lại ngó quanh căn phòng cảnh tượng khủng khϊếp này khiến cô muốn phát điên.
-
Chỉ một giây trước thôi, Văn Tâm vẫn còn nhớ rõ mình đang nằm trên giường bệnh vì bẩm sinh mắc bệnh tim.
Giây phút cuối đời, thân thể cô đã suy yếu đến mức không thể tự đứng dậy.
Không, chính xác hơn là cô đã trở thành một người khác.
Giọng nói, gương mặt, cơ thể… tất cả đều không phải của cô.
Văn Tâm nhìn mình trong gương vẫn là gương mặt quen thuộc, nhưng làn da trắng bệch, thái dương còn dính máu. Vị trí đó hơi nóng ran, và mãi một lúc sau cô mới cảm thấy đau.
Cô tin rằng trên người mình vừa xảy ra một chuyện kỳ lạ không cách nào lý giải bằng khoa học.
Nhưng giờ không phải lúc để nghĩ nhiều đến vậy.
Vì chính cô đang đứng giữa một rắc rối nghiêm trọng có khả năng liên quan đến truy cứu trách nhiệm hình sự…
4
0
3 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
