0 chữ
Chương 36
Chương 36: Thứ quan trọng nhất không phải tự do tài chính, mà là tự do tinh thần
“Nghe xong mấy đoạn vừa rồi, chắc mọi người cũng đã đoán được, trong cuộc đời tôi, hai người đàn ông quan trọng nhất là ai rồi, nhắc đến nhiều nhất, một là lão Sở, hai là Lý Thái Hà.” Sở Sở tựa vào bục phát biểu, dáng vẻ tự nhiên, kể chậm rãi: “Lão Sở ấy à, người các bạn đều biết, một vị đại lão trên thương trường, hô mưa gọi gió, tuyệt đối không phải kiểu đàn ông bình thường. Một mình ông ấy có thể địch hai người. Còn Lý Thái Hà thì... ừm...”
Cô thoáng do dự, dùng giọng lấp lửng khơi gợi trí tò mò của khán giả, làm bộ khó xử: “Nói chung, đây là một bài toán. Lão Sở cộng với Lý Thái Hà là hai người đàn ông. Lão Sở một mình bằng hai, vậy phần còn lại mọi người tự tính đi ha. Tôi không nói nữa, không thì về nhà lại bị mắng mất.”
Khán giả lập tức lao vào giải đề: Sở Ngạn Ấn + Lý Thái Hà = 2 người đàn ông, mà Sở Ngạn Ấn = 2 người → Lý Thái Hà = ?
Có người hét lên: “Lý Thái Hà không tính là đàn ông!”
Sở Sở nhún vai: “Cái này là các bạn nói đấy nhé, không liên quan gì tôi đâu. Có oán tìm đầu, có nợ tìm chủ, fan của Lý Thái Hà nhớ kỹ mặt người này cho tôi!”
Khán giả: “HAHAHAHAHAHAHAHAHA!”
“Chắc hẳn hồi nhỏ ai cũng từng viết văn, đều biết kết bài thường phải rút ra bài học sâu sắc. Talkshow cũng vậy. Nãy giờ tôi đã kể xong mấy đoạn cười rồi, vì không giỏi kiểu truyền cảm hứng sáo rỗng, nên tiếp theo tôi sẽ đọc luôn phần chủ đề tư tưởng mà biên kịch chuẩn bị sẵn cho tôi...” Sở Sở đứng trên bục phát biểu, cô cầm tấm thẻ ghi chú, đọc chậm rãi: “Tôi biết dạo này trên mạng có rất nhiều lời đồn ác ý, nhưng tôi muốn nói với mọi người rằng, tôi không tốt như các bạn tưởng, cũng chẳng tệ như những gì các bạn nói. Gustave Le Bon từng viết trong “Tâm lý học đám đông” rằng...”
“Khoan đã! Cái đoạn chua lè này là ai viết vậy? Biên kịch này viết mà chẳng khách quan gì cả!” Sở Sở đột ngột ngắt lời, giơ tấm thẻ bài lên lắc lắc, rồi nhìn thẳng về hậu trường, đanh thép nói: “Tôi tuyệt đối còn tốt hơn cả mấy người nghĩ! Tôi là người hoàn hảo!”
Biên kịch hậu trường: “...”
Biên kịch: Sở Tổng à, xin cô khiêm tốn một chút, chúng tôi còn đang định giúp cô gột rửa hình tượng mà!
Khán giả bên dưới đã quen với độ mặt dày của Sở Tổng, cười ầm lên hùa theo:
“Được rồi được rồi! Cô là người hoàn hảo!”
“Cái phần văn vẻ này vứt luôn đi cũng được, chả truyền cảm hứng gì cả.” Sở Sở chống hai tay lên bục, giọng dõng dạc: “Hôm nay tôi đứng ở đây chỉ muốn nói với mọi người một điều, cho dù cuộc sống có khó khăn thế nào, bị mắng chửi ra sao, người khác nói bạn vô liêm sỉ bao nhiêu, thì cũng phải tin rằng: bạn là người hoàn hảo!”
“Phải dám thể hiện bản thân. Nếu bạn không lên tiếng thì sẽ có người khác lên tiếng thay bạn.” Sở Sở nhìn khắp khán phòng, ánh mắt sáng rực.
“Nhiều người cứ thắc mắc vì sao tôi lại đi làm talkshow, có phải mất giá không? Nhưng tôi chưa bao giờ thấy việc thể hiện bản thân là điều đáng xấu hổ. Bám víu vào cái vỏ bọc xã hội sắp đặt mới thật sự là gông xiềng với tôi. Tôi là tôi, tôi sống không phải để trở thành hình mẫu trong mắt người khác. Đừng có nói với tôi về cái gọi là gánh nặng hình tượng idol - mấy người còn chẳng xem tôi là idol, mà còn dám nhắc tới “gánh nặng” với tôi à?”
Khán giả cười nắc nẻ: “Từ hôm nay chị chính là idol của em!”
Sở Sở mỉm cười: “Tất nhiên, có lúc sự thể hiện của bạn sẽ bị chỉ trích, thậm chí ảnh hưởng đến hình tượng trong mắt người khác. Ví dụ như lão Sở, ông ấy rất ghét tôi. Người giàu cũng buôn chuyện, cũng tám nhảm như ai: “Trời ơi, con gái Sở Ngạn Ấn kìa, đi show nói nhảm làm mất mặt cả nhà”... Với kiểu người như vậy, tôi chỉ muốn nói: Mồm cũng có mà lúc nào cũng bô bô không ngừng nghỉ à?”
Khán giả dưới khán đài sắp vỗ tay rát cả tay vì độ cứng rắn của cô.
“Mọi người đều muốn giàu có, muốn phát tài, nhưng là người thuộc hàng “tạm gọi là giàu”, tôi thật lòng khuyên các bạn: đừng bao giờ giả vờ sống như người giàu.”
Sở Sở nhìn thẳng về phía khán giả, giọng đầy chân thành: “Giàu thật không phải là số dư trong tài khoản bạn có bao nhiêu, mà là bạn có thể tự do làm mọi việc trong khuôn khổ pháp luật. Thứ quan trọng nhất không phải tự do tài chính, mà là tự do tinh thần.”
“Nếu bạn giàu mà không được tự do lên tiếng, hoặc vẫn phải nhìn sắc mặt người khác, thì khối tài sản trăm tỷ đó để làm gì? Chẳng sung sướиɠ gì hơn người nghèo là bao. Có người nói tôi làm mất mặt giới thượng lưu, nhưng tôi lại không coi cái gọi là “giới thượng lưu” ra gì cả...”
Cô nhẹ nhàng cười: “Thứ gì bạn càng coi trọng, nó càng ràng buộc bạn.”
“Vậy nên khi lão Sở thấy tin đồn trên mạng, ông ấy phải lén lút thuê quan hệ công chúng dọn dẹp, vì còn lo mặt mũi thể diện, dù tốn tiền cũng không thấy vui. Còn tôi thì khác, tôi mắng lại thẳng mặt, mắng đến mức người ta không dám lên tiếng nữa. Không mất đồng nào mà còn thấy sướиɠ!”
Sở Sở nhìn thẳng vào ống kính, nghiêm túc: “Đúng vậy, Lý Thái Hà, tôi đang nói anh đó. Đừng có suốt ngày tổ chức fan nữ bé bỏng của anh đi chửi tôi, khổ mấy đứa nhỏ lắm. Anh là nghệ sĩ trưởng thành rồi, phải học cách tự kiểm soát bình luận đi. Học tôi này, tự mình lên show mà đính chính!”
Khán giả: “HAHAHAHAHAHAHAHAHAHA!”
Sở Sở đảo mắt một vòng khắp khán phòng, rồi chốt lại bằng một câu: “Đời người là một hành trình lên lên xuống xuống... xuống tiếp, nên nhất định phải tận dụng khoảng thời gian hữu hạn để tự do thể hiện. Đừng vì sự uất ức của bản thân mà tạo nên niềm vui cho người khác, đến lúc hối hận cũng muộn rồi.”
“Trên đường đời, nếu ai đó nói bạn không hoàn hảo, chỉ trỏ bạn, thì cứ cười nhạt, vung tay một cái, đáp lại rõ to: “Kệ mẹ người ta!””
“Cảm ơn mọi người, tôi là Sở Sở.” Cô ngẩng đầu, trong mắt là nụ cười dịu dàng, khẽ cúi chào rồi rời sân khấu.
Khán giả bên dưới gào đến khản cổ, tiếng hô vang dội cả khán phòng: “Diễn nữa đi!Diễn nữa đi!”
Sở Sở vẫy tay: “Thôi đủ rồi, chương trình còn chẳng trả tôi đồng nào. Tôi còn phải về nhà kiếm 100 tỷ nữa đây!”
Cô thoáng do dự, dùng giọng lấp lửng khơi gợi trí tò mò của khán giả, làm bộ khó xử: “Nói chung, đây là một bài toán. Lão Sở cộng với Lý Thái Hà là hai người đàn ông. Lão Sở một mình bằng hai, vậy phần còn lại mọi người tự tính đi ha. Tôi không nói nữa, không thì về nhà lại bị mắng mất.”
Có người hét lên: “Lý Thái Hà không tính là đàn ông!”
Sở Sở nhún vai: “Cái này là các bạn nói đấy nhé, không liên quan gì tôi đâu. Có oán tìm đầu, có nợ tìm chủ, fan của Lý Thái Hà nhớ kỹ mặt người này cho tôi!”
Khán giả: “HAHAHAHAHAHAHAHAHA!”
“Chắc hẳn hồi nhỏ ai cũng từng viết văn, đều biết kết bài thường phải rút ra bài học sâu sắc. Talkshow cũng vậy. Nãy giờ tôi đã kể xong mấy đoạn cười rồi, vì không giỏi kiểu truyền cảm hứng sáo rỗng, nên tiếp theo tôi sẽ đọc luôn phần chủ đề tư tưởng mà biên kịch chuẩn bị sẵn cho tôi...” Sở Sở đứng trên bục phát biểu, cô cầm tấm thẻ ghi chú, đọc chậm rãi: “Tôi biết dạo này trên mạng có rất nhiều lời đồn ác ý, nhưng tôi muốn nói với mọi người rằng, tôi không tốt như các bạn tưởng, cũng chẳng tệ như những gì các bạn nói. Gustave Le Bon từng viết trong “Tâm lý học đám đông” rằng...”
Biên kịch hậu trường: “...”
Biên kịch: Sở Tổng à, xin cô khiêm tốn một chút, chúng tôi còn đang định giúp cô gột rửa hình tượng mà!
Khán giả bên dưới đã quen với độ mặt dày của Sở Tổng, cười ầm lên hùa theo:
“Được rồi được rồi! Cô là người hoàn hảo!”
“Cái phần văn vẻ này vứt luôn đi cũng được, chả truyền cảm hứng gì cả.” Sở Sở chống hai tay lên bục, giọng dõng dạc: “Hôm nay tôi đứng ở đây chỉ muốn nói với mọi người một điều, cho dù cuộc sống có khó khăn thế nào, bị mắng chửi ra sao, người khác nói bạn vô liêm sỉ bao nhiêu, thì cũng phải tin rằng: bạn là người hoàn hảo!”
“Nhiều người cứ thắc mắc vì sao tôi lại đi làm talkshow, có phải mất giá không? Nhưng tôi chưa bao giờ thấy việc thể hiện bản thân là điều đáng xấu hổ. Bám víu vào cái vỏ bọc xã hội sắp đặt mới thật sự là gông xiềng với tôi. Tôi là tôi, tôi sống không phải để trở thành hình mẫu trong mắt người khác. Đừng có nói với tôi về cái gọi là gánh nặng hình tượng idol - mấy người còn chẳng xem tôi là idol, mà còn dám nhắc tới “gánh nặng” với tôi à?”
Khán giả cười nắc nẻ: “Từ hôm nay chị chính là idol của em!”
Sở Sở mỉm cười: “Tất nhiên, có lúc sự thể hiện của bạn sẽ bị chỉ trích, thậm chí ảnh hưởng đến hình tượng trong mắt người khác. Ví dụ như lão Sở, ông ấy rất ghét tôi. Người giàu cũng buôn chuyện, cũng tám nhảm như ai: “Trời ơi, con gái Sở Ngạn Ấn kìa, đi show nói nhảm làm mất mặt cả nhà”... Với kiểu người như vậy, tôi chỉ muốn nói: Mồm cũng có mà lúc nào cũng bô bô không ngừng nghỉ à?”
Khán giả dưới khán đài sắp vỗ tay rát cả tay vì độ cứng rắn của cô.
“Mọi người đều muốn giàu có, muốn phát tài, nhưng là người thuộc hàng “tạm gọi là giàu”, tôi thật lòng khuyên các bạn: đừng bao giờ giả vờ sống như người giàu.”
Sở Sở nhìn thẳng về phía khán giả, giọng đầy chân thành: “Giàu thật không phải là số dư trong tài khoản bạn có bao nhiêu, mà là bạn có thể tự do làm mọi việc trong khuôn khổ pháp luật. Thứ quan trọng nhất không phải tự do tài chính, mà là tự do tinh thần.”
“Nếu bạn giàu mà không được tự do lên tiếng, hoặc vẫn phải nhìn sắc mặt người khác, thì khối tài sản trăm tỷ đó để làm gì? Chẳng sung sướиɠ gì hơn người nghèo là bao. Có người nói tôi làm mất mặt giới thượng lưu, nhưng tôi lại không coi cái gọi là “giới thượng lưu” ra gì cả...”
Cô nhẹ nhàng cười: “Thứ gì bạn càng coi trọng, nó càng ràng buộc bạn.”
“Vậy nên khi lão Sở thấy tin đồn trên mạng, ông ấy phải lén lút thuê quan hệ công chúng dọn dẹp, vì còn lo mặt mũi thể diện, dù tốn tiền cũng không thấy vui. Còn tôi thì khác, tôi mắng lại thẳng mặt, mắng đến mức người ta không dám lên tiếng nữa. Không mất đồng nào mà còn thấy sướиɠ!”
Sở Sở nhìn thẳng vào ống kính, nghiêm túc: “Đúng vậy, Lý Thái Hà, tôi đang nói anh đó. Đừng có suốt ngày tổ chức fan nữ bé bỏng của anh đi chửi tôi, khổ mấy đứa nhỏ lắm. Anh là nghệ sĩ trưởng thành rồi, phải học cách tự kiểm soát bình luận đi. Học tôi này, tự mình lên show mà đính chính!”
Khán giả: “HAHAHAHAHAHAHAHAHAHA!”
Sở Sở đảo mắt một vòng khắp khán phòng, rồi chốt lại bằng một câu: “Đời người là một hành trình lên lên xuống xuống... xuống tiếp, nên nhất định phải tận dụng khoảng thời gian hữu hạn để tự do thể hiện. Đừng vì sự uất ức của bản thân mà tạo nên niềm vui cho người khác, đến lúc hối hận cũng muộn rồi.”
“Trên đường đời, nếu ai đó nói bạn không hoàn hảo, chỉ trỏ bạn, thì cứ cười nhạt, vung tay một cái, đáp lại rõ to: “Kệ mẹ người ta!””
“Cảm ơn mọi người, tôi là Sở Sở.” Cô ngẩng đầu, trong mắt là nụ cười dịu dàng, khẽ cúi chào rồi rời sân khấu.
Khán giả bên dưới gào đến khản cổ, tiếng hô vang dội cả khán phòng: “Diễn nữa đi!Diễn nữa đi!”
Sở Sở vẫy tay: “Thôi đủ rồi, chương trình còn chẳng trả tôi đồng nào. Tôi còn phải về nhà kiếm 100 tỷ nữa đây!”
8
0
3 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
