TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 31
Chương 31: Nữ chính vả mặt nữ phụ giả tạo

Thấy Lương Linh và đám người kia muốn chuồn, Sở Tổng lập tức cau mày, không hài lòng lên tiếng: “Đứng lại đã.”

Biên kịch nhỏ đang rình ở cửa lập tức hưng phấn hẳn lên: Chẳng lẽ cuối cùng cũng đến đoạn tôi chờ đợi?

Sở Tổng đưa tay sờ cằm, vẻ mặt nghiêm túc, lộ ra sự thất vọng rõ rệt khi trách móc: “Cái đoạn kịch này thiếu hẳn sức căng kịch tính, hoàn toàn không tạo được cảm giác nhiệt huyết bùng nổ mà tôi mong đợi.”

Sở Sở: Cảnh này mà đem lên Lục Giang thì chỉ đáng xếp vào loại truyện sảng văn rớt đài!

Cô quay lại chỗ cửa, đứng vị trí cũ, bắt đầu đạo diễn phân cảnh, vỗ tay ra hiệu:

“Chúng ta làm lại lần nữa đi, bắt đầu lại từ câu “mấy người là cái gì chứ”, lần này ai vào vai thì vào cho đúng đi!”

Sắc mặt Lương Linh khi trắng khi xanh, cảm thấy bị Sở Tổng làm nhục còn khó chịu hơn cả bị mắng thẳng. Cô ta bất đắc dĩ xuống nước, yếu ớt cầu xin: “Sở Tổng, lần này đúng là thần long gặp nước lũ, người một nhà hiểu lầm nhau thôi. Xem như vì tình nghĩa giữa Tinh Lan Media với Tề Thịnh, tha cho tôi một lần được không. Tôi nhất định sẽ đích thân đến xin lỗi sau.”

Tinh Lan Media - công ty quản lý của Lương Linh, có quan hệ hợp tác thân thiết với Tề Thịnh, cô ta lại còn đang là gương mặt đại diện cho một nhãn hàng trực thuộc tập đoàn. Chính vì vậy khi biết thân phận thật của Sở Tổng, cô ta mới vội vã cúi đầu. Cô ta vốn nghĩ Sở Tổng sẽ nể tình quan hệ làm ăn mà bỏ qua cho mình, ai ngờ vị tổng tài này lại chẳng hề nể mặt.

Sở Tổng lạnh lùng dạy dỗ: “Đã bảo rồi, đừng phá vỡ nhân vật! Đừng lãng phí thời gian của mọi người nữa, mau nhập vai lại đi. Một màn giả vờ ngầu rồi bị vả mặt mà cũng khó thế sao?”

Lương Linh cảm thấy bị mỉa mai, trong lòng chua chát như ăn mật đắng, nghiến răng nói: “Cầu xin cô, đừng sỉ nhục người khác nữa.”

Sở Sở ngạc nhiên: “Tôi sỉ nhục cô hồi nào?”

Trời đất chứng giám, Sở Tổng thật sự chỉ muốn tái hiện lại một đoạn "ngầu lòi bị đánh sấp mặt" kinh điển trong truyện, hoàn toàn không có ý xúc phạm ai hết. Dù gì thì cô còn chẳng biết Lương Linh là ai. Việc tranh phòng nghỉ hay không, cô cũng không để tâm. Cô đến đây chỉ để xem "nữ chính vả mặt nữ phụ giả tạo" thôi mà.

Lương Linh (cay đắng thầm nghĩ): Nếu bố tôi mà là Sở Ngạn Ấn thì tôi cũng "nhập vai" đến bay luôn cho cô xem!

Sở Tổng thấy được ánh mắt căm hờn của Lương Linh, lập tức gật đầu khen:

“Biểu cảm này được đấy, nhập tâm rồi! Mau, nhanh lên!”

Lương Linh: “...”

Cô ta hoàn toàn sụp đổ, nhưng cũng không dám trái ý Sở Tổng, đành cứng đờ đứng nguyên tại chỗ. Thế là dưới sự "đạo diễn" đầy nhiệt huyết của Sở Tổng, Hạ Tiếu Tiếu, Lương Linh cùng đội trợ lý bị kéo vào một vòng lặp diễn tập bất tận.

“Mời mấy người ra ngoài, nếu không tôi sẽ gọi người...”

“Bọn tôi đi ngay, xin lỗi đã làm phiền!”

“Dừng! Phản diện nào lại dễ thỏa hiệp thế này? Diễn lại!”

“Phòng nghỉ này có người dùng rồi, mời mấy người rời đi, nếu không tôi sẽ báo người tới xử lý!”

“Dù cô có gào đến khản cổ thì cũng không ai cứu nổi cô đâu!”

“Dừng! Câu thoại gì kỳ vậy? Trạng thái cảm xúc không đúng! Diễn lại!”

“...”

Bị lặp đi lặp lại nhiều lần, Lương Linh gần như sụp đổ tinh thần. Về sau, mỗi lần cô ta ngồi vào phòng nghỉ là lại nhớ tới những ký ức đau thương in hằn trong tâm trí, chuỗi ngày bị "tra tấn tinh thần" không thể nào quên. Cô ta không đếm nổi đã bị ép diễn đi diễn lại bao nhiêu lần, đến khi đạt đúng chuẩn "Nữ phụ độc ác" theo hình tượng trong đầu Sở Tổng.

Lương Linh thầm nghĩ, có lẽ mình khỏi cần ca hát gì nữa, chuyển sang làm nữ phụ chuyên đóng phim thần tượng ngốc bạch ngọt luôn cho rồi, đảm bảo giống y chang từ thần thái đến biểu cảm!

Lương Linh: Cho tôi một cơ hội, tôi muốn làm người tốt.

Sau màn náo loạn ở phòng nghỉ, biên kịch trong nhóm chat cười đến nỗi kêu như heo, thi nhau buông lời châm chọc:

[Haha, đúng là phá vỡ hình tượng rồi, tôi đoán cả đời này Lương Linh cũng không dám cướp phòng nghỉ nữa!]

[Y chang chiêu của thầy giáo hồi cấp hai: “Không phải em thích phát biểu à? Lên bục nói cho đã đi.” Lương Linh không phải thích chảnh choẹ sao? Sở Tổng cho cô ta diễn cả chiều luôn, diễn đến khi không còn chiêu nào để xài!]

[Sở Tổng là “mẹ đỡ đầu” của dòng phim thần tượng đương đại, tuyệt đối không cho nữ phụ độc ác thoát vai giữa chừng, phải đi đến hết kịch bản!]

[Thất vọng thật sự, tôi muốn xem Sở Tổng vả mặt kinh thiên động địa cơ, chứ không phải vở kịch thiếu nhi răn dạy đạo đức này!]

[Mau vả đi, tôi cổ vũ cho cô.jpg]

[Mau vả đi, tôi cổ vũ cho cô.jpg]

[Tôi đã nói rồi, đừng phá nhân vật mà.jpg]

[Mau vả đi, tôi cổ vũ cho cô.jpg]

[Người phá đội hình xin tự trọng!]

Lương Linh cùng ekip bị ép diễn lại suốt cả buổi chiều, đến khi cuối cùng cũng được Sở Tổng gật đầu cho qua, họ lập tức cuốn xéo khỏi đó, không dám đυ.ng vào vị đại tiểu thư này thêm lần nào nữa.

Hạ Tiếu Tiếu đứng một bên, trông theo bóng lưng họ rời đi mà lặng lẽ trầm ngâm, cô nàng cảm thấy đầu óc của Sở Tổng đúng là kỳ lạ thật, lúc nào cũng có thể nghĩ ra những cách giải quyết vấn đề vừa lạ đời vừa không tổn thương ai, thật sự quá lợi hại!

Hạ Tiếu Tiếu giờ đây chẳng khác gì một “fan não tàn” chính hiệu của Sở Tổng. Cô nàng nhìn Sở Tổng qua lớp kính lọc nặng đô của fan cuồng: dù sếp làm gì cũng có lý do chính đáng, luôn có thể giải thích được. Sở Tổng vừa khiến Lương Linh nếm mùi cay đắng, lại chẳng cần dùng thủ đoạn tàn nhẫn, đúng là người có trí tuệ lớn, không phải người thường có thể sánh kịp.

Trên xe, ngồi ghế phụ, Hạ Tiếu Tiếu tràn đầy cảm xúc ngưỡng mộ, chân thành nói: “Cảm ơn Sở Tổng, hôm nay em học được rất nhiều điều.”

Sở Sở đang buồn chán ngắm cảnh ngoài cửa sổ, bỗng nghe câu ấy thì hơi ngớ ra: “Cô học được cái gì?”

Hạ Tiếu Tiếu nghiêm túc đáp: “Cách đối nhân xử thế ạ.”

Sở Sở: “...”

Sở Sở: Xong rồi, nữ chính bị hỏng dây thần kinh rồi.

4

0

3 tuần trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.