0 chữ
Chương 23
Chương 23: Rốt cuộc anh là người của bố tôi, hay là người của tôi?
Trương Gia Niên nhíu mày, có chút do dự nhắc nhở: “Ngài đã bàn trước với Chủ tịch chưa? Hôm qua ngài ấy còn tỏ rõ thái độ không hài lòng với những bình luận trên mạng, vậy mà hôm nay ngài lại đồng ý tham gia một chương trình như vậy.”
Chương trình “Tôi Là Vua Độc Miệng” nổi tiếng vì mức độ "sát thương" cao, nhiều phát ngôn thẳng thắn, gay gắt. Hiện tại, Sở Tổng vẫn đang vướng phải nhiều tranh cãi, nếu thật sự lên ghi hình, e là lợi bất cập hại. Trong mắt Trương Gia Niên, gần đây cô như một cô gái đang nổi loạn ở tuổi dậy thì, cứ thích chọc giận “Thái tuế”. Chủ tịch cấm cô làm gì là y như rằng hôm sau cô sẽ làm cho bằng được, còn phải làm thật rầm rộ.
Nghe thấy giọng điệu càm ràm của Trương Gia Niên, Sở Sở hơi nhướng mày, hỏi lại: “Thật ra có một vấn đề tôi đã muốn hỏi anh từ lâu, rốt cuộc anh là người của bố tôi, hay là người của tôi? Anh đứng về phía ai?”
Ấn tượng của Sở Sở về Trương Gia Niên trong nguyên tác không rõ ràng lắm, chỉ nhớ anh ấy từng là phông nền cho nữ phụ, được nhắc đến vài lần qua loa. Vì không phải nhân vật quan trọng, nên đến cuối truyện thậm chí còn không có kết cục, giống như bị tác giả tiện tay viết cho “biến mất”.
Câu hỏi của cô hoàn toàn xuất phát từ tò mò, không có ý trách móc, nhưng vào tai Trương Gia Niên lại không hề dễ nghe.
Trương Gia Niên vẫn giữ vẻ điềm đạm, đáp: “Tôi đứng giữa, bên nào có lý thì tôi theo bên đó.”
Anh ấy đã quá quen với những lời bất mãn kiểu này của tổng giám đốc, cũng rất rõ vị trí của mình khá nhạy cảm. Dù ngày nào cũng kề cận làm trợ lý cho cô, nhưng vẫn phải đều đặn báo cáo tình hình với Chủ tịch. Kết quả là thường xuyên bị cả hai bên “ghét”, trong mắt cô lại càng giống một cái máy theo dõi do Chủ tịch cài cắm.
Anh ấy cứ nghĩ cô sẽ nổi giận như mọi lần vì câu trả lời lưng chừng của mình, ai ngờ hôm nay cô lại đổi tông.
Sở Sở dửng dưng đáp: “Ồ, vậy thì anh đứng về phía tôi đi, tôi là người biết điều nhất rồi còn gì.”
Trương Gia Niên sốc trước sự dày mặt của cô, suýt nữa thì buột miệng: Nếu cô mà gọi là biết điều thì chúng tôi đúng là thánh nhân cả rồi!
Anh ấy đành bất lực hỏi: “Ngài tham gia chương trình này thì biết điều chỗ nào?”
“Càng sợ người ta bàn tán thì càng bị miệng thiên hạ dìm chết.” Sở Sở nhàm chán xoay cây bút trong tay, ngắm phần vỏ kim loại lấp lánh dưới ánh mặt trời: “Chi bằng tôi lên chương trình cho họ bàn tán cho đã đời.”
Trương Gia Niên cố gắng thuyết phục: “Ngài không cần phải như vậy, chỉ cần chờ gió tan sóng lặng.”
“Đó chẳng qua là tránh né vấn đề.” Sở Sở ngẩng đầu nhìn anh ấy, bình tĩnh nói: “Nếu sau này lại xảy ra chuyện tương tự, các anh lại tiếp tục làm truyền thông dập lửa à? Bản chất con người là máy phát lại. Nếu không muốn bị bôi nhọ tập thể thì phải biến mình thành người được phát lại, phải là người cất tiếng trước.”
Cô tiện tay đặt bút trở lại bàn, thản nhiên giải thích: “Tôi lên chương trình không phải để thanh minh hay tẩy trắng, mà là để chuẩn bị cho bước đi tiếp theo. Tương lai, tiếp thị KOL sẽ là xu hướng, thậm chí vượt xa cả truyền hình và báo giấy. Thay vì để độ hot hiện giờ tự nhiên lụi tàn, chi bằng nhân cơ hội này mà vận hành nó.”
Sở Ngạn Ấn vẫn giữ lối tư duy bảo thủ, chưa hiểu được cái gọi là “hắc hồng”* sẽ bùng nổ trong tương lai. Ông ghét mọi bình luận tiêu cực, tìm đủ mọi cách để bịt miệng cư dân mạng, nhưng lại càng khiến sự việc leo thang. Còn Sở Sở không bận tâm đến danh tiếng hay lời bàn tán, với cô, fan, nhiệt độ, độ thảo luận đều có thể quy đổi thành tiền thật.
*“Hắc hồng” (黑红): Là hiện tượng “nổi tiếng nhờ bị ghét”, tức là dù gây tranh cãi, bị chỉ trích nhưng vẫn thu hút nhiều sự chú ý, từ đó tăng độ nổi tiếng.
Thế giới trong truyện vẫn chưa đón nhận nền kinh tế influencer (người có sức ảnh hưởng), càng không biết đôi khi chỉ cần sự chú ý của cư dân mạng cũng đủ vực dậy cả một ngành nghề.
Người ngoài bây giờ thấy cách làm của Sở Sở là phản truyền thống, nhưng vài năm sau họ sẽ nhận ra, chim lớn thì kiểu gì chẳng có rừng chứa được nó.
Trương Gia Niên cảm thấy tổng giám đốc của mình đúng là có hai nhân cách, lúc thì khiến người ta phải tâm phục khẩu phục, lúc lại ngang ngược đến khó hiểu. Anh ấy gần như bị những lời của cô thuyết phục, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: “Nếu họ nói năng quá khó nghe thì sao?”
Sở Sở nghiêm túc hỏi lại: “Còn ai nói lại được tôi à?”
Trương Gia Niên: “...”
Có lẽ điều anh ấy nên lo không phải là tổng giám đốc, mà là đám người trong ekip chương trình kia mới đúng.
Trong văn phòng tổng giám đốc, Hạ Tiếu Tiếu đã hạ quyết tâm phải làm việc thật tốt, khiến tổng giám đốc phải nhìn mình bằng con mắt khác. Cô nàng thức đêm đến tận khuya, thu thập tài liệu về mảng chương trình tạp kỹ, tổng hợp thành một bản báo cáo.
Cô nàng đưa bản báo cáo thành phẩm cho Vương Thanh. Sau khi đọc xong, Vương Thanh vô cùng ngạc nhiên, chân thành khen ngợi: “Còn tốt hơn chị tưởng đấy.”
Lúc đầu, thật ra Vương Thanh không yên tâm lắm. Tính cách của Hạ Tiếu Tiếu mềm mại, bình thường lại rất kín tiếng, chẳng ai biết trình độ thực sự của cô nàng ra sao. Nhưng bản báo cáo này nội dung phong phú, trình bày rõ ràng, có cả hình ảnh lẫn số liệu, bố cục còn có thiết kế chuyên nghiệp. Rõ ràng người làm đã bỏ rất nhiều công sức để thu thập, nghiền ngẫm và chỉnh sửa.
Vương Thanh góp ý một vài điểm về nội dung, dặn dò thêm vài chi tiết, rồi gật đầu nói: “Em đem đến cho tổng giám đốc xem đi.”
Hạ Tiếu Tiếu hơi sững người, có chút chần chừ: “Chị Vương Thanh, hay là... chị giúp em giao cho tổng giám đốc nhé?”
Vương Thanh thấy vẻ ngây thơ trên mặt cô gái, dịu giọng khuyên nhủ: “Để lãnh đạo nhìn thấy sự cố gắng của em thì mới thật sự có tác dụng.”
Vương Thanh lăn lộn trong chốn công sở bao năm, đương nhiên tích lũy được không ít kinh nghiệm, mà đối với thực tập sinh cũng không hề giấu nghề.
Chương trình “Tôi Là Vua Độc Miệng” nổi tiếng vì mức độ "sát thương" cao, nhiều phát ngôn thẳng thắn, gay gắt. Hiện tại, Sở Tổng vẫn đang vướng phải nhiều tranh cãi, nếu thật sự lên ghi hình, e là lợi bất cập hại. Trong mắt Trương Gia Niên, gần đây cô như một cô gái đang nổi loạn ở tuổi dậy thì, cứ thích chọc giận “Thái tuế”. Chủ tịch cấm cô làm gì là y như rằng hôm sau cô sẽ làm cho bằng được, còn phải làm thật rầm rộ.
Nghe thấy giọng điệu càm ràm của Trương Gia Niên, Sở Sở hơi nhướng mày, hỏi lại: “Thật ra có một vấn đề tôi đã muốn hỏi anh từ lâu, rốt cuộc anh là người của bố tôi, hay là người của tôi? Anh đứng về phía ai?”
Câu hỏi của cô hoàn toàn xuất phát từ tò mò, không có ý trách móc, nhưng vào tai Trương Gia Niên lại không hề dễ nghe.
Trương Gia Niên vẫn giữ vẻ điềm đạm, đáp: “Tôi đứng giữa, bên nào có lý thì tôi theo bên đó.”
Anh ấy đã quá quen với những lời bất mãn kiểu này của tổng giám đốc, cũng rất rõ vị trí của mình khá nhạy cảm. Dù ngày nào cũng kề cận làm trợ lý cho cô, nhưng vẫn phải đều đặn báo cáo tình hình với Chủ tịch. Kết quả là thường xuyên bị cả hai bên “ghét”, trong mắt cô lại càng giống một cái máy theo dõi do Chủ tịch cài cắm.
Sở Sở dửng dưng đáp: “Ồ, vậy thì anh đứng về phía tôi đi, tôi là người biết điều nhất rồi còn gì.”
Trương Gia Niên sốc trước sự dày mặt của cô, suýt nữa thì buột miệng: Nếu cô mà gọi là biết điều thì chúng tôi đúng là thánh nhân cả rồi!
Anh ấy đành bất lực hỏi: “Ngài tham gia chương trình này thì biết điều chỗ nào?”
“Càng sợ người ta bàn tán thì càng bị miệng thiên hạ dìm chết.” Sở Sở nhàm chán xoay cây bút trong tay, ngắm phần vỏ kim loại lấp lánh dưới ánh mặt trời: “Chi bằng tôi lên chương trình cho họ bàn tán cho đã đời.”
Trương Gia Niên cố gắng thuyết phục: “Ngài không cần phải như vậy, chỉ cần chờ gió tan sóng lặng.”
“Đó chẳng qua là tránh né vấn đề.” Sở Sở ngẩng đầu nhìn anh ấy, bình tĩnh nói: “Nếu sau này lại xảy ra chuyện tương tự, các anh lại tiếp tục làm truyền thông dập lửa à? Bản chất con người là máy phát lại. Nếu không muốn bị bôi nhọ tập thể thì phải biến mình thành người được phát lại, phải là người cất tiếng trước.”
Sở Ngạn Ấn vẫn giữ lối tư duy bảo thủ, chưa hiểu được cái gọi là “hắc hồng”* sẽ bùng nổ trong tương lai. Ông ghét mọi bình luận tiêu cực, tìm đủ mọi cách để bịt miệng cư dân mạng, nhưng lại càng khiến sự việc leo thang. Còn Sở Sở không bận tâm đến danh tiếng hay lời bàn tán, với cô, fan, nhiệt độ, độ thảo luận đều có thể quy đổi thành tiền thật.
*“Hắc hồng” (黑红): Là hiện tượng “nổi tiếng nhờ bị ghét”, tức là dù gây tranh cãi, bị chỉ trích nhưng vẫn thu hút nhiều sự chú ý, từ đó tăng độ nổi tiếng.
Thế giới trong truyện vẫn chưa đón nhận nền kinh tế influencer (người có sức ảnh hưởng), càng không biết đôi khi chỉ cần sự chú ý của cư dân mạng cũng đủ vực dậy cả một ngành nghề.
Người ngoài bây giờ thấy cách làm của Sở Sở là phản truyền thống, nhưng vài năm sau họ sẽ nhận ra, chim lớn thì kiểu gì chẳng có rừng chứa được nó.
Trương Gia Niên cảm thấy tổng giám đốc của mình đúng là có hai nhân cách, lúc thì khiến người ta phải tâm phục khẩu phục, lúc lại ngang ngược đến khó hiểu. Anh ấy gần như bị những lời của cô thuyết phục, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: “Nếu họ nói năng quá khó nghe thì sao?”
Sở Sở nghiêm túc hỏi lại: “Còn ai nói lại được tôi à?”
Trương Gia Niên: “...”
Có lẽ điều anh ấy nên lo không phải là tổng giám đốc, mà là đám người trong ekip chương trình kia mới đúng.
Trong văn phòng tổng giám đốc, Hạ Tiếu Tiếu đã hạ quyết tâm phải làm việc thật tốt, khiến tổng giám đốc phải nhìn mình bằng con mắt khác. Cô nàng thức đêm đến tận khuya, thu thập tài liệu về mảng chương trình tạp kỹ, tổng hợp thành một bản báo cáo.
Cô nàng đưa bản báo cáo thành phẩm cho Vương Thanh. Sau khi đọc xong, Vương Thanh vô cùng ngạc nhiên, chân thành khen ngợi: “Còn tốt hơn chị tưởng đấy.”
Lúc đầu, thật ra Vương Thanh không yên tâm lắm. Tính cách của Hạ Tiếu Tiếu mềm mại, bình thường lại rất kín tiếng, chẳng ai biết trình độ thực sự của cô nàng ra sao. Nhưng bản báo cáo này nội dung phong phú, trình bày rõ ràng, có cả hình ảnh lẫn số liệu, bố cục còn có thiết kế chuyên nghiệp. Rõ ràng người làm đã bỏ rất nhiều công sức để thu thập, nghiền ngẫm và chỉnh sửa.
Vương Thanh góp ý một vài điểm về nội dung, dặn dò thêm vài chi tiết, rồi gật đầu nói: “Em đem đến cho tổng giám đốc xem đi.”
Hạ Tiếu Tiếu hơi sững người, có chút chần chừ: “Chị Vương Thanh, hay là... chị giúp em giao cho tổng giám đốc nhé?”
Vương Thanh thấy vẻ ngây thơ trên mặt cô gái, dịu giọng khuyên nhủ: “Để lãnh đạo nhìn thấy sự cố gắng của em thì mới thật sự có tác dụng.”
Vương Thanh lăn lộn trong chốn công sở bao năm, đương nhiên tích lũy được không ít kinh nghiệm, mà đối với thực tập sinh cũng không hề giấu nghề.
4
0
3 tuần trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
