TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 3
Chương 3

Bạch Thiên Thành mặc trang phục thường ngày hàng hiệu cao cấp, Lạc Khanh trong bộ đồ tân Trung Hoa, gã nhà giàu tóc nâu Hàn Quốc và một người đàn ông mặc trường bào xám, đi giày vải đen, sắc mặt trắng bệch như người giấy.

Chưa kể Alpha 4 vừa nhìn đã biết không phải là sản phẩm của thời đại này. Lạc Khanh là người từng trải, biết rõ công nghệ hiện tại không thể chế tạo ra một người máy thông minh như Alpha 4.

Thế nhưng những người xung quanh dường như không nhận ra sự khác biệt của họ, sự tồn tại của họ thậm chí không gây ra một chút chú ý thừa thãi nào.

Ánh mắt của Lạc Khanh chạm phải một người phụ nữ phong tình quyến rũ, đối phương vươn đầu lưỡi liếʍ đôi môi đỏ mọng.

Lạc Khanh cụp mắt xuống, không tiếp tục quan sát xung quanh nữa.

Người đội mũ quả dưa dẫn mấy người họ đi qua vài con phố rồi dừng lại ở một con hẻm.

Lạc Khanh ngước mắt nhìn, đây là một con hẻm cạnh con phố chính. Có lẽ để lấy ánh sáng, khung cửa chính của Ngô phủ hơi nghiêng về phía đầu hẻm.

Lạc Khanh nhướng mày. Việc xây dựng cửa chính vô cùng cầu kỳ, hai chữ “ngay ngắn” đặc biệt quan trọng. Cửa nghiêng là tà đạo, cửa nhà không ngay thẳng thì gia phong ắt sẽ lệch lạc.

Hơn nữa, mái hiên của ngôi nhà này gạch ngói quá dài, che khuất ánh sáng của cửa chính, mái hiên đè lên sảnh đường, ngũ phúc* không tới, nơi này có vấn đề.

(*Ngũ phúc gồm: Thọ (sống lâu), phú (giàu có); khang ninh (yên lành); du hảo đức (có đức tốt); và khảo chung mệnh (thọ hết tuổi trời).

Bên cạnh cửa chính treo hai chiếc đèn l*иg giấy màu trắng, trên đó viết một chữ “Tế” bằng mực đen.

Người đội mũ quả dưa không dẫn mọi người đi từ cửa chính mà lại vòng vèo trong hẻm, đi đến cửa sau của Ngô phủ.

Cửa sau nhỏ hơn nhiều, là lối đi dành cho người hầu, không treo đèn l*иg nhưng trên cửa lại dán hai tờ giấy trắng.

Người đội mũ quả dưa đẩy cửa dẫn mọi người tiến vào. Ngô phủ này không lớn, tuy không có đình đài lầu các nhưng cũng coi như thanh nhã.

Mọi người cứ đi theo người đội mũ quả dưa, Lạc Khanh bỗng nghe thấy một cô gái phía sau nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Sao ở đây không có một ai vậy, không phải nói là công tử sao? Không có người hầu hạ à?”

Người nói chuyện tưởng rằng mình nói nhỏ nhưng ai cũng nghe thấy. Người đội mũ quả dưa quay đầu lại liếc nhìn cô gái, dọa cô ấy sợ đến mức không dám nói thêm lời nào.

Lạc Khanh liếc nhìn đối phương, cô gái này cũng là người mới giống mình.

Cô gái này tuy có chút lỗ mãng nhưng lại nói đúng một điều, Ngô phủ này dường như không có người.

4

0

1 tháng trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.