TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 17
Chương 17

Khương Hiểu vẫn đang nói chuyện với cảnh sát, tranh thủ hỏi: "Sao vậy?"

Thẩm Dũ chưa kịp trả lời thì cảm thấy có thứ lạnh lẽo nhớp nháp đang liếʍ chân mình, Thẩm Dũ lập tức nổi giận, đá một cú vào người đó: "Đồ khốn!"

"Ầm!"

Trong bóng tối, mắt Thẩm Dũ chuyển thành màu tím đậm, cậu nhìn rõ tình hình trong thang máy. Đây đâu phải thang máy họ vào, mà là một kho đồ cũ. Điện thoại của Khương Hiểu hiện màn hình đen hoàn toàn không có cuộc gọi nào.

Một khối thứ gì đó không rõ hình dạng đang vặn vẹo thành hình người, vừa phát ra tiếng khụ khụ không giống người vừa tiếp tục di chuyển về phía Thẩm Dũ, cái lưỡi đỏ thẫm còn nhỏ nước bọt.

Lúc này Thẩm Dũ không thấy sợ mà là một sự khó chịu khi bị xúc phạm. Cậu trực tiếp đẩy Khương Hiểu ra sau lưng, không đợi thứ đó lại gần, trực tiếp đến nắm lấy mái tóc rậm rạp vung lên đập xuống đất, bắt đầu đá mạnh bạo: "Đồ chó, dám dọa thiếu gia! Đá cho mày chết!"

Khương Hiểu vô thức cúp máy, cậu ta không muốn cảnh sát nghe thấy anh em mình đánh người: "Đừng... đừng đánh chết, cảnh sát sắp đến rồi, đánh chết thì chúng ta khó xử lý!"

Thẩm Dũ thẳng chân đá khối thứ đó không thể tụ lại được nữa mới buông tha: "Đá chết mày!"

Khương Hiểu đã bắt đầu nói: "Chúng tôi tự vệ chính đáng! Là người này ra tay trước! Đúng đúng đúng!"

Cũng không biết đang thuyết phục bản thân hay đang nói với Thẩm Dũ.

Thẩm Dũ nhìn xung quanh, tìm thấy vị trí cửa kho, trực tiếp đá một cú.

"Xoảng!"

Cửa kho không phải bị đá mở mà là cứ thể đổ xuống đất.

Ánh sáng chói mắt chiếu vào, Khương Hiểu khó chịu nhắm mắt, mở ra lại mới thấy cảnh tượng trước mặt. Họ rõ ràng đang ở trung tâm thương mại, nhưng đây lại là ngoại ô: "Đậu... đậu xanh rau má! Thang máy đâu? Đây là chỗ nào? Có ma!"

Sau một tiếng la thất thanh, Khương Hiểu vô thức kéo Thẩm Dũ bắt đầu chạy: "Á á á á!"

Lúc này Thẩm Dũ cũng bắt đầu sợ, cậu không thể tưởng tượng vừa rồi sao mình lại dũng cảm như vậy, giờ sợ sắp rớt nước mắt, la to hơn cả Khương Hiểu: "Á á á á! Vô Lượng Thiên Tôn, A Di Đà Phật! Lâm Binh Đấu... Đấu Giả... Đấu Chiến Thắng Phật cứu mạng!"

Ở góc kho cũ, khối thứ đen đó bẹo hình bẹo dạng, cố gắng thốt ra vài từ: "Khụ... cứu khụ khụ cứu mạng..."

---

Thẩm Dũ và Khương Hiểu đều là những người từ nhỏ đã được giáo dục rằng có chuyện thì tìm cảnh sát.

Khương Hiểu thật sự chạy không nổi nữa, lập tức ngồi phịch xuống đất: "Tiểu Ngư, cậu mau chạy đi, tôi không xong rồi."

Thẩm Dũ lại bình tĩnh hơn: "Báo cảnh sát trước, tôi, tôi ở lại canh chừng."

Khương Hiểu run run rẩy rẩy móc điện thoại ra, sau khi gọi được cho cảnh sát thì la lên: "Chú cảnh sát ơi cứu mạng, có ma!"

Tuy cảnh sát nghĩ Khương Hiểu bị thần kinh, nhưng vẫn đến một chuyến. Thấy cảnh sát, Khương Hiểu và Thẩm Dũ lập tức gào khóc trốn sau lưng họ.

Giữa mùa hè mà cả hai đứa mặt mày trắng bệch, tay chân lạnh ngắt.

Thẩm Dũ kể ngay sự việc: "Nhà vệ sinh đó biến mất rồi, toàn mùi tanh của nước, sau đó chúng tôi lên thang máy, tôi lại ngửi thấy mùi tanh của nước, thang máy gặp sự cố, chúng tôi rõ ràng vào thang máy của trung tâm thương mại, nhưng ra ngoài thì lại ở đây, cái nhà kho phía trước kia, có ma, nó còn liếʍ chân tôi..."

Ngay cả Thẩm Dũ cũng bị dọa đến nỗi lúc này nói năng lộn xộn.

Cảnh sát nghe mà trợn mắt há mồm.

Khương Hiểu còn lấy điện thoại của mình ra: "Lúc thang máy gặp sự cố tôi còn báo cảnh sát, tôi còn nói chuyện với các chú... Ủa, sao lại không có ghi âm cuộc gọi."

Thẩm Dũ vội vàng bổ sung: "Ở trong kho tôi thấy màn hình điện thoại cậu không sáng, hoàn toàn không được kết nối."

Khương Hiểu nức nở một tiếng: "Quỷ, quỷ đả tường?"

Cảnh sát: "..."

Cảnh sát lớn tuổi hơn nói: "Các cậu còn nhớ số điện thoại người nhà không?"

Thẩm Dũ thấy hai cảnh sát không tin, vội nói: "Các chú có thể đi kiểm tra CCTV của trung tâm thương mại!"

"Đúng đúng đúng." Khương Hiểu không muốn bị coi như người điên: "Chúng tôi có vào, nhưng, nhưng không có ra, mà đột nhiên xuất hiện ở đây."

Nói xong còn cẩn thận nói cho cảnh sát địa chỉ trung tâm thương mại, thời gian hai người họ vào, thời gian tham gia cuộc thi ăn hamburger, thời gian đi xem phim, thời gian xem phim xong ra ngoài...

Khi nói những chuyện này, hai người nói năng có trật tự hơn nhiều, chỉ nhìn nét mặt của hai người cũng không giống như đang nói dối.

Cảnh sát lớn tuổi nói: "Bảo đồng nghiệp ở cục điều tra xem."

Cảnh sát kia liên lạc với đồng nghiệp.

Cảnh sát lớn tuổi hơn nói: "Nhà kho các cậu nói ở ngay phía trước sao? Vậy dẫn chúng tôi đi xem thử."

Khương Hiểu vội vàng nắm cánh tay cảnh sát: "Không được, lỡ có nguy hiểm thì sao, chúng tôi vừa mới chạy ra được."

Thẩm Dũ cũng nói: "Trên đời này có ma, chỗ các chú có bộ phận đặc biệt nào không? Kiểu như Long Tổ ấy? Mau gọi họ tới."

Cảnh sát vừa liên lạc xong với đồng nghiệp thầm rợn người, nhưng nghe lời Thẩm Dũ nói lại thấy rất cạn lời: "Làm gì có mấy bộ phận đó, cậu xem tiểu thuyết nhiều quá rồi đấy."

14

0

2 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.