0 chữ
Chương 4
Chương 4
“Cháu trưởng thành rồi, chú cũng yên tâm.” Đồ Triệt mỉm cười nói. Nhìn đứa trẻ mình chăm sóc từ nhỏ đã lớn lên, Đồ Triệt cảm thấy rất hài lòng. Rốt cuộc, anh cũng không thể chấp nhận việc đứa trẻ mình chăm sóc lại không thể vực dậy.
Đồ Nhung Nhung mỉm cười, cô không lo lắng gì cả. Chủ thân thể sau khi được cô thay thế cũng không biến mất thật sự. Công đức của cô dủ có thể giúp chủ thân thể này đi đầu thai, và đảm bảo kiếp sau của cô ấy sẽ sống tốt.
Công đức của cô có lẽ không thể đảm bảo kiếp sau chủ thân thể vẫn giàu có như kiếp này, nhưng lại có thể đảm bảo cả đời cô ấy sẽ trôi chảy. Kiếp sau cha mẹ yêu thương nhau, gia đình hạnh phúc, sau khi kết hôn cũng có thể sống một đời êm ấm.
Vì vậy, hiện tại dù cô có thay thế chủ thân thể, Đồ Nhung Nhung không cảm thấy có lỗi với chủ thân thể hay người thân của cô ấy.
“Nhung Nhung, có muốn ăn gì không?” Đồ Triệt mỉm cười hỏi, “Hôm qua cháu chưa ăn gì, hai ngày trước cũng vậy. Vì sức khỏe, cháu vẫn nên ăn một chút.”
Đồ Nhung Nhung nghe Đồ Triệt nói xong, sắc mặt lập tức thay đổi. Ăn cái gì?
Ha hả, điều mà Đồ Nhung Nhung không thích nhất ở thời đại vũ trụ này là không có đủ loại món ăn ngon. Thay vào đó, mọi người lại chỉ dùng dung dịch dinh dưỡng. Ẩm thực đã trở thành đặc quyền của những gia tộc lớn có nền tảng vững chắc. Gia tộc nào không có lịch sử hàng nghìn năm thì không có tư cách để thưởng thức món ngon.
Nhà họ Đồ thực ra không phải là gia tộc truyền thừa hàng nghìn năm. Nhà họ Đồ chỉ mới phất lên trong vài trăm năm, nên chủ thân thể, với thân phận đại tiểu thư, cũng chưa từng được ăn món ngon.
Đồ Triệt nói ăn gì, tức là uống dung dịch dinh dưỡng.
Đồ Nhung Nhung thấy bất lực. Là một cô thỏ đến từ một quốc gia sành ăn, cô rất yêu thích ẩm thực nha.
“Chú Triệt, cho cháu một lọ vị dâu tây.” Dù chẳng ưa gì dung dịch dinh dưỡng, nhưng Đồ Nhung Nhung vẫn không từ chối.
Dù không có nhiều món ngon, nhưng dung dịch dinh dưỡng cũng không hẳn là khó uống, cũng có đủ các vị. Tất nhiên, vị được yêu thích nhất và ngon nhất vẫn là các vị trái cây, còn những vị khác thì khó nói.
Đồ Triệt nghe Đồ Nhung Nhung nói xong thì cười cười, đứng dậy vào bếp lấy cho cô một lọ vị dâu tây. Tất nhiên, anh cũng lấy cho cô bé Viên Viên một lọ y hệt.
Người máy không cần ăn gì, nên Đồ Triệt chỉ cần lấy cho hai chị em Đồ Nhung Nhung là được.
“Cảm ơn chú Triệt.” Đồ Nhung Nhung mỉm cười nhận lọ dung dịch dinh dưỡng từ tay Đồ Triệt, rồi nhún vai nói với Viên Viên đang gục trên vai mình, “Viên Viên, uống dung dịch dinh dưỡng đi, không thì đói bụng khó chịu đấy.”
“Hừ hừ...” Đồ Viên Viên đang nằm trên vai Đồ Nhung Nhung, khịt khịt mũi, dùng khuôn mặt mũm mĩm cọ cọ lên vai chị rồi nói, “...Vâng ạ.”
Đồ Viên Viên buông tay khỏi cổ chị, xoay người ngồi trên người chị, nhận lọ dung dịch dinh dưỡng của mình từ tay Đồ Triệt rồi nói, “Cảm ơn chú Triệt.”
Đồ Triệt nhìn Đồ Viên Viên đã bình tĩnh lại và rất ngoan ngoãn, cười hài lòng nói, “Ngoan lắm.”
Đồ Viên Viên tự mình mở nắp lọ dung dịch dinh dưỡng và uống thử. Đúng là lọ dung dịch dinh dưỡng giống hệt những chai nước ngọt nhỏ mà Đồ Nhung Nhung từng thấy, chỉ vừa vặn 200ml.
Đồ Nhung Nhung mỉm cười, cô không lo lắng gì cả. Chủ thân thể sau khi được cô thay thế cũng không biến mất thật sự. Công đức của cô dủ có thể giúp chủ thân thể này đi đầu thai, và đảm bảo kiếp sau của cô ấy sẽ sống tốt.
Công đức của cô có lẽ không thể đảm bảo kiếp sau chủ thân thể vẫn giàu có như kiếp này, nhưng lại có thể đảm bảo cả đời cô ấy sẽ trôi chảy. Kiếp sau cha mẹ yêu thương nhau, gia đình hạnh phúc, sau khi kết hôn cũng có thể sống một đời êm ấm.
Vì vậy, hiện tại dù cô có thay thế chủ thân thể, Đồ Nhung Nhung không cảm thấy có lỗi với chủ thân thể hay người thân của cô ấy.
Đồ Nhung Nhung nghe Đồ Triệt nói xong, sắc mặt lập tức thay đổi. Ăn cái gì?
Ha hả, điều mà Đồ Nhung Nhung không thích nhất ở thời đại vũ trụ này là không có đủ loại món ăn ngon. Thay vào đó, mọi người lại chỉ dùng dung dịch dinh dưỡng. Ẩm thực đã trở thành đặc quyền của những gia tộc lớn có nền tảng vững chắc. Gia tộc nào không có lịch sử hàng nghìn năm thì không có tư cách để thưởng thức món ngon.
Nhà họ Đồ thực ra không phải là gia tộc truyền thừa hàng nghìn năm. Nhà họ Đồ chỉ mới phất lên trong vài trăm năm, nên chủ thân thể, với thân phận đại tiểu thư, cũng chưa từng được ăn món ngon.
Đồ Triệt nói ăn gì, tức là uống dung dịch dinh dưỡng.
“Chú Triệt, cho cháu một lọ vị dâu tây.” Dù chẳng ưa gì dung dịch dinh dưỡng, nhưng Đồ Nhung Nhung vẫn không từ chối.
Dù không có nhiều món ngon, nhưng dung dịch dinh dưỡng cũng không hẳn là khó uống, cũng có đủ các vị. Tất nhiên, vị được yêu thích nhất và ngon nhất vẫn là các vị trái cây, còn những vị khác thì khó nói.
Đồ Triệt nghe Đồ Nhung Nhung nói xong thì cười cười, đứng dậy vào bếp lấy cho cô một lọ vị dâu tây. Tất nhiên, anh cũng lấy cho cô bé Viên Viên một lọ y hệt.
Người máy không cần ăn gì, nên Đồ Triệt chỉ cần lấy cho hai chị em Đồ Nhung Nhung là được.
“Cảm ơn chú Triệt.” Đồ Nhung Nhung mỉm cười nhận lọ dung dịch dinh dưỡng từ tay Đồ Triệt, rồi nhún vai nói với Viên Viên đang gục trên vai mình, “Viên Viên, uống dung dịch dinh dưỡng đi, không thì đói bụng khó chịu đấy.”
Đồ Viên Viên buông tay khỏi cổ chị, xoay người ngồi trên người chị, nhận lọ dung dịch dinh dưỡng của mình từ tay Đồ Triệt rồi nói, “Cảm ơn chú Triệt.”
Đồ Triệt nhìn Đồ Viên Viên đã bình tĩnh lại và rất ngoan ngoãn, cười hài lòng nói, “Ngoan lắm.”
Đồ Viên Viên tự mình mở nắp lọ dung dịch dinh dưỡng và uống thử. Đúng là lọ dung dịch dinh dưỡng giống hệt những chai nước ngọt nhỏ mà Đồ Nhung Nhung từng thấy, chỉ vừa vặn 200ml.
0
0
1 ngày trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
