0 chữ
Chương 14
Chương 14
“Chị ơi, chị ơi, chị xem Viên Viên hái hoa này.” Đồ Viên Viên hưng phấn, mặt đỏ bừng. Tất nhiên, mặt bé không chỉ đỏ vì hưng phấn mà còn vì chạy qua chạy lại, vận động hơi nhiều.
“Viên Viên của chúng ta thật nghe lời, thật ngoan, thật giỏi.” Đồ Nhung Nhung mỉm cười khen ngợi. Đồ Viên Viên được chị khen càng thêm hưng phấn, cũng cười theo.
Đồ Nhung Nhung dừng tay, đón lấy bó hoa của em gái rồi đứng dậy. Đồ Nhung Nhung còn đan cho Đồ Viên Viên một vòng hoa, đội lên đầu, bé con đáng yêu lại càng đáng yêu hơn.
“Oa, Viên Viên của chúng ta đáng yêu quá. Viên Viên có thích chiếc vòng hoa này chị làm cho không?” Nhìn bé con đội vòng hoa, Đồ Nhung Nhung khen một cách chân thành. Ôi, em gái mình thật sự siêu đáng yêu.
“Vâng, vâng, thích ạ.” Đồ Viên Viên vui vẻ gật đầu.
“Ngoan, Viên Viên nghỉ một lát, đợi chị làm xong giỏ thì chúng ta cùng đi hái nấm nhé.” Đồ Nhung Nhung không kìm được cúi xuống hôn vào má phúng phính của em gái, còn cọ cọ mặt mình vào má bé.
“Vâng.” Đồ Viên Viên gật đầu. Đồ Nhung Nhung bảo bé ngồi xuống, rồi đưa chiếc giỏ vừa đan xong cho bé, “Đây là chiếc giỏ nhỏ chị làm cho em này, có thích không?”
Chiếc giỏ nhỏ Đồ Nhung Nhung làm rất nhỏ, lại có hình dáng đáng yêu, trên giỏ còn có vài họa tiết xinh xắn, rõ ràng là làm cho trẻ con. Đồ Viên Viên nhìn thấy thì vô cùng thích, ôm chặt không buông.
Đồ Nhung Nhung không ngăn cản, thấy bé vui thì cô cũng yên tâm tiếp tục đan xong chiếc giỏ của mình.
May mắn là Đồ Nhung Nhung rất thạo việc, cô không phải lần đầu đan giỏ, nên không mất quá nhiều thời gian để hoàn thành. Đứng dậy, Đồ Nhung Nhung xách chiếc giỏ lên, thấy nó cũng rất chắc chắn, chắc dùng được một thời gian.
“Xong rồi Viên Viên, giỏ đã chuẩn bị xong, chúng ta có thể đi hái nấm.” Đồ Nhung Nhung chìa tay về phía em gái.
“Vâng.” Đồ Viên Viên ngoan ngoãn nắm lấy tay chị đứng dậy, tay kia xách chiếc giỏ nhỏ của mình. Bé con xinh xắn đội vòng hoa, nắm tay chị cùng vào rừng hái nấm.
“Viên Viên, loại này có thể ăn được này, nấm mối, nấm rơm, nấm bụng dê.” Vì khu vực này dù là bán cầu Bắc nhưng khí hậu vẫn rất ẩm ướt, hơn nữa chắc hẳn vừa mưa xong, nên trong rừng có khá nhiều nấm.
Đồ Nhung Nhung vừa hái nấm vừa giới thiệu cho em gái tên của những loại nấm này, và loại nào có thể ăn được.
“Còn loại nấm này không thể ăn, có độc đấy. Có những loại nấm màu càng đẹp thì càng không nên ăn, nhưng cũng có một vài loại màu trắng mà cũng không ăn được.”
“Nấm có vị rất ngọt và ngon. Lát nữa chúng ta hái nấm xong, bắt thêm mấy con gà, rồi về hầm món gà rừng hầm nấm, mùi vị chắc chắn sẽ đặc biệt ngon.” Đồ Nhung Nhung vừa giới thiệu vừa nói về món ăn. Nhưng Đồ Viên Viên ngây thơ, vẫn chưa biết thế nào là món ngon, cũng không biết ngon thì nên ăn như thế nào.
“Viên Viên của chúng ta thật nghe lời, thật ngoan, thật giỏi.” Đồ Nhung Nhung mỉm cười khen ngợi. Đồ Viên Viên được chị khen càng thêm hưng phấn, cũng cười theo.
Đồ Nhung Nhung dừng tay, đón lấy bó hoa của em gái rồi đứng dậy. Đồ Nhung Nhung còn đan cho Đồ Viên Viên một vòng hoa, đội lên đầu, bé con đáng yêu lại càng đáng yêu hơn.
“Oa, Viên Viên của chúng ta đáng yêu quá. Viên Viên có thích chiếc vòng hoa này chị làm cho không?” Nhìn bé con đội vòng hoa, Đồ Nhung Nhung khen một cách chân thành. Ôi, em gái mình thật sự siêu đáng yêu.
“Vâng, vâng, thích ạ.” Đồ Viên Viên vui vẻ gật đầu.
“Vâng.” Đồ Viên Viên gật đầu. Đồ Nhung Nhung bảo bé ngồi xuống, rồi đưa chiếc giỏ vừa đan xong cho bé, “Đây là chiếc giỏ nhỏ chị làm cho em này, có thích không?”
Chiếc giỏ nhỏ Đồ Nhung Nhung làm rất nhỏ, lại có hình dáng đáng yêu, trên giỏ còn có vài họa tiết xinh xắn, rõ ràng là làm cho trẻ con. Đồ Viên Viên nhìn thấy thì vô cùng thích, ôm chặt không buông.
Đồ Nhung Nhung không ngăn cản, thấy bé vui thì cô cũng yên tâm tiếp tục đan xong chiếc giỏ của mình.
May mắn là Đồ Nhung Nhung rất thạo việc, cô không phải lần đầu đan giỏ, nên không mất quá nhiều thời gian để hoàn thành. Đứng dậy, Đồ Nhung Nhung xách chiếc giỏ lên, thấy nó cũng rất chắc chắn, chắc dùng được một thời gian.
“Vâng.” Đồ Viên Viên ngoan ngoãn nắm lấy tay chị đứng dậy, tay kia xách chiếc giỏ nhỏ của mình. Bé con xinh xắn đội vòng hoa, nắm tay chị cùng vào rừng hái nấm.
“Viên Viên, loại này có thể ăn được này, nấm mối, nấm rơm, nấm bụng dê.” Vì khu vực này dù là bán cầu Bắc nhưng khí hậu vẫn rất ẩm ướt, hơn nữa chắc hẳn vừa mưa xong, nên trong rừng có khá nhiều nấm.
Đồ Nhung Nhung vừa hái nấm vừa giới thiệu cho em gái tên của những loại nấm này, và loại nào có thể ăn được.
“Còn loại nấm này không thể ăn, có độc đấy. Có những loại nấm màu càng đẹp thì càng không nên ăn, nhưng cũng có một vài loại màu trắng mà cũng không ăn được.”
“Nấm có vị rất ngọt và ngon. Lát nữa chúng ta hái nấm xong, bắt thêm mấy con gà, rồi về hầm món gà rừng hầm nấm, mùi vị chắc chắn sẽ đặc biệt ngon.” Đồ Nhung Nhung vừa giới thiệu vừa nói về món ăn. Nhưng Đồ Viên Viên ngây thơ, vẫn chưa biết thế nào là món ngon, cũng không biết ngon thì nên ăn như thế nào.
0
0
2 ngày trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
