0 chữ
Chương 5
Chương 5
Lâm Nhiễm không kịp trở tay bị đẩy ngã, ngay lập tức, một đám rễ cây thô ráp cứng rắn quấn lấy thân thể cô, kéo xuống lòng đất.
Lâm Nhiễm kinh hãi tột độ, mười ngón tay cắm chặt xuống đất, bị kéo lê trên mặt đường đá, vệt máu kéo dài, nhưng vẫn không chịu buông tay. Không thể bị kéo xuống dưới, bằng không cô sẽ chết!
Rễ cây kia càng lúc càng siết chặt lấy cô, thậm chí đâm từng sợi vào da thịt, Lâm Nhiễm khẽ rên một tiếng, cắn rách cả môi. Nhưng cô vẫn không buông tay, khi bị kéo lê ngang một thùng thuốc diệt cỏ, cô vội túm lấy quai thùng, cả thùng thuốc đổ ập lên người, tưới lên những vết thương, xèo xèo bỏng rát, đau đến mức cô gần như ngất lịm.
Rễ cây kia bị thuốc diệt cỏ dội trúng thì rụt lại, biến mất không dấu vết dưới lòng đất.
Ý thức Lâm Nhiễm dần mơ hồ, nằm soài trên con đường đá dăm dưới ánh nắng mặt trời gay gắt. Những người khác trong đội sửa đường biến thành những chấm đen nhỏ xíu trong tầm mắt cô, rồi hoàn toàn biến mất.
*
Đêm xuống, hai chiếc xe jeep bật đèn pha chói lóa chạy thẳng từ căn cứ đến hiện trường. Vài người bước xuống xe, giữa đám đông là một người phụ nữ xinh đẹp được vây quanh. Dù ở nơi hoang dã đầy cỏ dại này, trong đêm tối mịt mùng, ánh đèn xe và đèn pin chói lọi cũng không thể làm lu mờ vẻ đẹp trời phú của cô ta.
Cô ta lo lắng kêu lên: "Mau tìm kiếm!"
Một người đàn ông cao lớn kéo cô ta lại: "Đình Đình, em bình tĩnh lại đi. Lâm Nhiễm chắc chắn đã chết rồi, người nhà cô ấy còn không sốt ruột, em làm vậy để làm gì!"
"Cô ấy là bạn tốt nhất của em, sống phải thấy người, chết phải thấy xác! Đằng Hạo, anh đừng cản em." Phương Liễu Đình đau khổ nói.
Đằng Hạo nghiến răng, vung tay lên, những người khác tản ra tìm kiếm.
Rất nhanh có người hô: "Ở đây!"
Mọi người chạy đến, ánh đèn pin chiếu rọi, chỉ thấy trên đường có một người nằm sấp, toàn thân đầy vết thương, máu thấm đẫm mặt đất.
"Hết thở rồi." Một người thăm dò hơi thở nói.
"Nhiễm Nhiễm!" Phương Liễu Đình ôm mặt khóc nấc lên, Đằng Hạo vội ôm lấy cô ta: "Đừng nhìn, đừng nhìn nữa."
Phương Liễu Đình đột nhiên đấm vào người anh ta: "Đều tại anh, chỗ này chẳng phải anh đã dọn dẹp rồi sao? Tại sao vẫn còn loại thực vật biến dị lợi hại như vậy!"
Đằng Hạo chột dạ nói: "Anh chỉ muốn cho cô ấy một bài học nhỏ thôi."
Phương Liễu Đình kinh ngạc há hốc miệng, nước mắt còn đọng trên mặt: "Thật sự là anh cố ý! Tại sao?"
Ánh mắt Đằng Hạo loé lên, cuối cùng hắn ta tàn nhẫn nói: "Chẳng phải là anh ghen tị khi em quan tâm Lâm Nhiễm như vậy sao? Rõ ràng cô ấy vô dụng, sớm đã không theo kịp chúng ta, còn mặt dày mày dạn bám lấy em. Hai năm nay em đã lo lắng cho cô ấy bao nhiêu, còn cô ấy thì lúc nào cũng tỏ vẻ lạnh nhạt như thể em cứ bám lấy cô ấy vậy, nhìn mà phát ghét!"
Lâm Nhiễm kinh hãi tột độ, mười ngón tay cắm chặt xuống đất, bị kéo lê trên mặt đường đá, vệt máu kéo dài, nhưng vẫn không chịu buông tay. Không thể bị kéo xuống dưới, bằng không cô sẽ chết!
Rễ cây kia càng lúc càng siết chặt lấy cô, thậm chí đâm từng sợi vào da thịt, Lâm Nhiễm khẽ rên một tiếng, cắn rách cả môi. Nhưng cô vẫn không buông tay, khi bị kéo lê ngang một thùng thuốc diệt cỏ, cô vội túm lấy quai thùng, cả thùng thuốc đổ ập lên người, tưới lên những vết thương, xèo xèo bỏng rát, đau đến mức cô gần như ngất lịm.
Rễ cây kia bị thuốc diệt cỏ dội trúng thì rụt lại, biến mất không dấu vết dưới lòng đất.
Ý thức Lâm Nhiễm dần mơ hồ, nằm soài trên con đường đá dăm dưới ánh nắng mặt trời gay gắt. Những người khác trong đội sửa đường biến thành những chấm đen nhỏ xíu trong tầm mắt cô, rồi hoàn toàn biến mất.
Đêm xuống, hai chiếc xe jeep bật đèn pha chói lóa chạy thẳng từ căn cứ đến hiện trường. Vài người bước xuống xe, giữa đám đông là một người phụ nữ xinh đẹp được vây quanh. Dù ở nơi hoang dã đầy cỏ dại này, trong đêm tối mịt mùng, ánh đèn xe và đèn pin chói lọi cũng không thể làm lu mờ vẻ đẹp trời phú của cô ta.
Cô ta lo lắng kêu lên: "Mau tìm kiếm!"
Một người đàn ông cao lớn kéo cô ta lại: "Đình Đình, em bình tĩnh lại đi. Lâm Nhiễm chắc chắn đã chết rồi, người nhà cô ấy còn không sốt ruột, em làm vậy để làm gì!"
"Cô ấy là bạn tốt nhất của em, sống phải thấy người, chết phải thấy xác! Đằng Hạo, anh đừng cản em." Phương Liễu Đình đau khổ nói.
Đằng Hạo nghiến răng, vung tay lên, những người khác tản ra tìm kiếm.
Rất nhanh có người hô: "Ở đây!"
Mọi người chạy đến, ánh đèn pin chiếu rọi, chỉ thấy trên đường có một người nằm sấp, toàn thân đầy vết thương, máu thấm đẫm mặt đất.
"Nhiễm Nhiễm!" Phương Liễu Đình ôm mặt khóc nấc lên, Đằng Hạo vội ôm lấy cô ta: "Đừng nhìn, đừng nhìn nữa."
Phương Liễu Đình đột nhiên đấm vào người anh ta: "Đều tại anh, chỗ này chẳng phải anh đã dọn dẹp rồi sao? Tại sao vẫn còn loại thực vật biến dị lợi hại như vậy!"
Đằng Hạo chột dạ nói: "Anh chỉ muốn cho cô ấy một bài học nhỏ thôi."
Phương Liễu Đình kinh ngạc há hốc miệng, nước mắt còn đọng trên mặt: "Thật sự là anh cố ý! Tại sao?"
Ánh mắt Đằng Hạo loé lên, cuối cùng hắn ta tàn nhẫn nói: "Chẳng phải là anh ghen tị khi em quan tâm Lâm Nhiễm như vậy sao? Rõ ràng cô ấy vô dụng, sớm đã không theo kịp chúng ta, còn mặt dày mày dạn bám lấy em. Hai năm nay em đã lo lắng cho cô ấy bao nhiêu, còn cô ấy thì lúc nào cũng tỏ vẻ lạnh nhạt như thể em cứ bám lấy cô ấy vậy, nhìn mà phát ghét!"
6
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
