0 chữ
Chương 65
Chương 65
Lúc này Đường Lý mới nhận ra — chiếc bàn này hình như mới mua, hôm đến đây cậu chưa từng thấy qua.
Trên mặt bàn trải một tấm khăn màu cam nhạt, y hệt màu đuôi của cậu. Viền khăn là ren phong cách cổ điển, trông rất đẹp.
Trước đây, những người cá nhỏ ở Vịnh Nhân Ngư đều có đuôi vàng óng ánh, chỉ riêng cậu là màu cam nhạt, lại còn "xỉn màu" chứ không sáng lấp lánh. Hơn nữa, cậu cũng không thể biến ra đôi chân, điều này từng khiến cậu tự ti suốt một thời gian dài.
Thế nhưng, Thẩm Dao Xuyên không những không ghét bỏ, mà còn thay đổi toàn bộ màu sắc nội thất trong nhà thành màu cam nhạt...
Nói không cảm động là nói dối.
Đường Lý xúc động đến mức ăn hết một chiếc há cảo tôm.
Lớp vỏ há cảo được nhào trộn với tảo biển nghiền nhuyễn, nhân bên trong là thịt tôm và cá mềm mại. Chỉ một miếng mà bụng cậu đã no đến hơn nửa.
Ngồi trên con vịt đồ chơi, vỗ nhẹ bụng, ánh mắt Đường Lý rơi vào những viên kẹo màu sắc rực rỡ bên cạnh. Vỏ kẹo óng ánh, đủ mọi hương vị.
Mua từ khi nào vậy?
Là mua cho cậu sao?
Thẩm Dao Xuyên, người đang ngồi bên cạnh thong thả ăn tối, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Đường Lý, tất nhiên cũng nhận ra hành động nhỏ của cậu, bèn cười hỏi: "Muốn ăn kẹo à?"
Đôi mắt Đường Lý sáng lên, cái đuôi khẽ vỗ nhẹ xuống mặt nước.
Ăn một chút tráng miệng sau bữa tối cũng không tệ mà...
Nhưng Thẩm Dao Xuyên lại đưa tay xoa đầu cậu, rồi ngay trước mặt cậu, thu hết số kẹo đi.
Nhóc con vẫn còn nhỏ quá, ăn loại kẹo này dễ bị nghẹn. Không thể để cậu ăn được. Lát nữa cho cậu một cái núʍ ѵú giả dỗ dành vậy.
Đường Lý, người vừa mới chớp mắt vì vui mừng, giờ lại sững sờ: "?"
Hệ thống: [Hắn sợ cậu bị nghẹn.]
Đường Lý: "Vậy sao không giải thích với tôi?"
Hệ thống: [Vì cậu vẫn chưa hiểu tiếng người]
Thẩm Dao Xuyên vốn đã là người ít nói. Việc hắn chịu nói chuyện với Đường Lý đã là hiếm có rồi, huống chi giờ hắn đang ăn, trông có vẻ không thích nói chuyện khi ăn cho lắm.
Đường Lý: "..."
Mặc dù những gì hệ thống nói đều đúng, nhưng Đường Lý vẫn cảm thấy có chút ấm ức. Cả người nằm úp sấp lên con vịt đồ chơi, cái đuôi khẽ vẫy, kéo theo cả con vịt xoay một vòng, quay lưng về phía Thẩm Dao Xuyên, lặng lẽ suy tư về cuộc đời cá của mình.
Ngay cả giao tiếp bình thường cũng không được.
Giá mà có thể lớn nhanh hơn thì tốt biết mấy...
Hệ thống: [Còn 15 phút nữa là đến 8 giờ]
Trên mặt bàn trải một tấm khăn màu cam nhạt, y hệt màu đuôi của cậu. Viền khăn là ren phong cách cổ điển, trông rất đẹp.
Trước đây, những người cá nhỏ ở Vịnh Nhân Ngư đều có đuôi vàng óng ánh, chỉ riêng cậu là màu cam nhạt, lại còn "xỉn màu" chứ không sáng lấp lánh. Hơn nữa, cậu cũng không thể biến ra đôi chân, điều này từng khiến cậu tự ti suốt một thời gian dài.
Thế nhưng, Thẩm Dao Xuyên không những không ghét bỏ, mà còn thay đổi toàn bộ màu sắc nội thất trong nhà thành màu cam nhạt...
Nói không cảm động là nói dối.
Đường Lý xúc động đến mức ăn hết một chiếc há cảo tôm.
Lớp vỏ há cảo được nhào trộn với tảo biển nghiền nhuyễn, nhân bên trong là thịt tôm và cá mềm mại. Chỉ một miếng mà bụng cậu đã no đến hơn nửa.
Mua từ khi nào vậy?
Là mua cho cậu sao?
Thẩm Dao Xuyên, người đang ngồi bên cạnh thong thả ăn tối, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Đường Lý, tất nhiên cũng nhận ra hành động nhỏ của cậu, bèn cười hỏi: "Muốn ăn kẹo à?"
Đôi mắt Đường Lý sáng lên, cái đuôi khẽ vỗ nhẹ xuống mặt nước.
Ăn một chút tráng miệng sau bữa tối cũng không tệ mà...
Nhưng Thẩm Dao Xuyên lại đưa tay xoa đầu cậu, rồi ngay trước mặt cậu, thu hết số kẹo đi.
Nhóc con vẫn còn nhỏ quá, ăn loại kẹo này dễ bị nghẹn. Không thể để cậu ăn được. Lát nữa cho cậu một cái núʍ ѵú giả dỗ dành vậy.
Đường Lý, người vừa mới chớp mắt vì vui mừng, giờ lại sững sờ: "?"
Đường Lý: "Vậy sao không giải thích với tôi?"
Hệ thống: [Vì cậu vẫn chưa hiểu tiếng người]
Thẩm Dao Xuyên vốn đã là người ít nói. Việc hắn chịu nói chuyện với Đường Lý đã là hiếm có rồi, huống chi giờ hắn đang ăn, trông có vẻ không thích nói chuyện khi ăn cho lắm.
Đường Lý: "..."
Mặc dù những gì hệ thống nói đều đúng, nhưng Đường Lý vẫn cảm thấy có chút ấm ức. Cả người nằm úp sấp lên con vịt đồ chơi, cái đuôi khẽ vẫy, kéo theo cả con vịt xoay một vòng, quay lưng về phía Thẩm Dao Xuyên, lặng lẽ suy tư về cuộc đời cá của mình.
Ngay cả giao tiếp bình thường cũng không được.
Giá mà có thể lớn nhanh hơn thì tốt biết mấy...
Hệ thống: [Còn 15 phút nữa là đến 8 giờ]
6
0
3 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
