0 chữ
Chương 58
Chương 58
Đường Lý ngừng lướt màn hình, vẫy vẫy cái đuôi nhỏ rồi lại bơi về phía Thẩm Dao Xuyên. Suốt quá trình, Thẩm Dao Xuyên chỉ lặng lẽ quan sát, đến khi cậu bơi về thì mới nhẹ nhàng giơ tay đón lấy, giọng nói vừa chiều chuộng vừa cưng nựng:
"Thông minh lắm."
Về nhà phải mua cho nhóc con này một cái quang não, liên kết với tài khoản gia đình, rồi dạy nhóc cách sử dụng.
Với việc Thẩm Dao Xuyên cứ khen ngợi cậu vì những chuyện nhỏ nhặt, Đường Lý từ lúc đầu còn thấy ngại ngùng, giờ đã dần trở nên chai lì. Dù sao thì bây giờ cậu cũng chỉ là một đứa nhóc con.
Nhóc con thông minh thì được khen là chuyện đương nhiên thôi. Chẳng có gì phải ngại hết.
Thậm chí, mỗi lần được khen, Đường Lý còn nhẹ nhàng quấn đuôi, dùng đầu cọ cọ vào ngón tay của Thẩm Dao Xuyên, rồi phun ra một chuỗi bong bóng nhỏ.
[Xu may mắn +1.]
Trực tiếp lĩnh thưởng!
Thẩm Liễu nhìn cảnh đó mà bật cười:
"Mau dạy nhóc con học chữ đi, đợi nó lớn thêm tí nữa tôi dẫn nó đi chơi game, cùng nhau khuynh đảo bảng xếp hạng!"
Thẩm Dao Xuyên liếc anh ta một cái:
"Rồi bị lừa tình trên mạng à?"
Nụ cười trên mặt Thẩm Liễu lập tức cứng đờ:
"Chúng ta có thể đừng nhắc lại chuyện này được không?"
"Đến lúc phải bước ra khỏi cái bóng đó rồi." Thẩm Dao Xuyên thản nhiên đáp.
Hồi còn học trong quân đội, ban ngày Thẩm Liễu bị tổ trưởng Thẩm Dao Xuyên hành cho kiệt sức trong huấn luyện, tối đến lại lên mạng tìm bạn chơi game và CPDD. Khi đó, anh ta thực sự đã yêu đương qua mạng với một cô gái, ngày nào cũng mong tan học để được vào game trò chuyện, cả người đều tràn ngập sắc hồng của tình yêu.
Mãi cho đến một ngày, cô gái kia quên bật phần mềm thay đổi giọng nói. Một giọng đàn ông trầm khàn vang lên suýt nữa khiến Thẩm Liễu tắt thở. Đến khi anh ta kịp phản ứng thì đối phương đã lập tức cắt đứt toàn bộ liên lạc, xóa bỏ mọi dấu vết.
Sự kiện này đã để lại một bóng ma tâm lý không hề nhỏ trong lòng Thẩm Liễu. Từ đó, anh ta đoạn tuyệt cơn nghiện internet, chăm chỉ theo Thẩm Dao Xuyên rèn luyện thực chiến, cuối cùng giành được không ít huân chương chiến công.
"Bước ra không nổi đâu, Tiểu Thúy của tôi…" Đôi mắt Thẩm Liễu đầy vẻ đau thương.
"Vậy thì đi tìm gã, đối mặt nói cho rõ ràng."
Thẩm Liễu thở dài:
"Anh không hiểu đâu. Giữ lại những ký ức đẹp trong quá khứ mới là kết cục tốt nhất."
Thẩm Diêu Xuyên đúng là không hiểu thật.
Nhưng nếu có ai đó quan trọng với hắn lừa dối hắn, rồi không nói một lời mà biến mất.
Hắn nhất định sẽ tìm ra người đó.
Chắc chắn.
"Thông minh lắm."
Về nhà phải mua cho nhóc con này một cái quang não, liên kết với tài khoản gia đình, rồi dạy nhóc cách sử dụng.
Với việc Thẩm Dao Xuyên cứ khen ngợi cậu vì những chuyện nhỏ nhặt, Đường Lý từ lúc đầu còn thấy ngại ngùng, giờ đã dần trở nên chai lì. Dù sao thì bây giờ cậu cũng chỉ là một đứa nhóc con.
Nhóc con thông minh thì được khen là chuyện đương nhiên thôi. Chẳng có gì phải ngại hết.
Thậm chí, mỗi lần được khen, Đường Lý còn nhẹ nhàng quấn đuôi, dùng đầu cọ cọ vào ngón tay của Thẩm Dao Xuyên, rồi phun ra một chuỗi bong bóng nhỏ.
Trực tiếp lĩnh thưởng!
Thẩm Liễu nhìn cảnh đó mà bật cười:
"Mau dạy nhóc con học chữ đi, đợi nó lớn thêm tí nữa tôi dẫn nó đi chơi game, cùng nhau khuynh đảo bảng xếp hạng!"
Thẩm Dao Xuyên liếc anh ta một cái:
"Rồi bị lừa tình trên mạng à?"
Nụ cười trên mặt Thẩm Liễu lập tức cứng đờ:
"Chúng ta có thể đừng nhắc lại chuyện này được không?"
"Đến lúc phải bước ra khỏi cái bóng đó rồi." Thẩm Dao Xuyên thản nhiên đáp.
Hồi còn học trong quân đội, ban ngày Thẩm Liễu bị tổ trưởng Thẩm Dao Xuyên hành cho kiệt sức trong huấn luyện, tối đến lại lên mạng tìm bạn chơi game và CPDD. Khi đó, anh ta thực sự đã yêu đương qua mạng với một cô gái, ngày nào cũng mong tan học để được vào game trò chuyện, cả người đều tràn ngập sắc hồng của tình yêu.
Sự kiện này đã để lại một bóng ma tâm lý không hề nhỏ trong lòng Thẩm Liễu. Từ đó, anh ta đoạn tuyệt cơn nghiện internet, chăm chỉ theo Thẩm Dao Xuyên rèn luyện thực chiến, cuối cùng giành được không ít huân chương chiến công.
"Bước ra không nổi đâu, Tiểu Thúy của tôi…" Đôi mắt Thẩm Liễu đầy vẻ đau thương.
"Vậy thì đi tìm gã, đối mặt nói cho rõ ràng."
Thẩm Liễu thở dài:
"Anh không hiểu đâu. Giữ lại những ký ức đẹp trong quá khứ mới là kết cục tốt nhất."
Thẩm Diêu Xuyên đúng là không hiểu thật.
Nhưng nếu có ai đó quan trọng với hắn lừa dối hắn, rồi không nói một lời mà biến mất.
Chắc chắn.
2
0
3 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
